KẺ BẠO HÀNH KHÔNG NHỚ TÔI

Chương 1


8 tháng


1.

Xuống xe buýt, tôi lập tức chạy đến trường học đón con gái tôi Tô Nhạc Nhạc.

Hôm nay chậm trễ một hồi, chạy đến cửa trường học, chỉ còn chủ nhiệm lớp nắm tay Nhạc Nhạc hai người đứng ở cửa.

"Mẹ ơi!"

“ Mẹ đây. "

Tôi bước nhanh tới, ngồi xổm xuống trước mặt bé, giang hai tay ôm bé vào lòng.

Khoảnh khắc cơ thể mềm mại đi vào lòng là hơi ấm duy nhất mỗi ngày của tôi.
Tôi ôm một lúc mới phát hiện trên trán Nhạc Nhạc có một vết trầy da rõ ràng.

“ Sao lại thế Nhạc Nhạc? Sao lại bị thương? Có đau hay không vậy con?"

Trong lòng một trận lo lắng, tôi run rẩy đặt tay lên trán của bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn đang cười của Nhạc Nhạc lập tức trở nên ủy khuất, hai mắt thật to chứa đầy nước mắt:

"Đau, mẹ ơi đau.”

Tôi ôm mặt con bé, bất lực lau nước mắt cho con bé, nhẹ nhàng thổi hơi vào vết thương:

“Được rồi, không sao không sao, không còn đau nữa.”

An ủi một hồi, tôi ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực đứng lên, tận lực khắc chế cảm xúc của mình:

" Thầy Trương, đây là làm sao vậy?"

“ Mẹ Nhạc Nhạc, hôm nay giữa giờ học Nhạc Nhạc chơi với một đám bạn nhỏ, không cẩn thận ngã sấp xuống, tôi đã đưa Nhạc Nhạc đến phòng y tế của trường xử lý vết thương, kịp thời bôi thuốc, mẹ Nhạc Nhạc đừng lo lắng, bác sĩ nói không có gì đáng ngại.”

“ Chuyện này là do chúng tôi thất trách, mong cô tha thứ, chúng tôi về sau cũng sẽ chú ý nhiều hơn.”

Nghe xong lời của thầy, tôi thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt cũng dần dần buông ra, trong lòng bàn tay một mảnh mồ hôi lạnh.

Không phải tôi làm chuyện bé xé ra to, hơn nữa tôi sợ con gái tôi bị bắt nạt ở trường, tôi quá sợ hãi.

“ Không có việc gì, thầy Trương, tôi có thể hiểu được.”

Tôi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Nhạc Nhạc, cẩn thận dặn dò:

"Sau này khi Nhạc Nhạc chơi cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn, bảo vệ tốt bản thân có được không? Bằng không mẹ sẽ rất lo lắng.”

“ Mẹ. "

Nhạc Nhạc đưa tay nắm tóc tôi, cắn chặt môi, do dự một hồi mới mở miệng:

" Mẹ, là Trương Vũ đẩy con, con mới có thể ngã.”

“ Trương Vũ? "

Tôi lo lắng nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

Thầy chủ nhiệm nghe xong nhíu mày, sắc mặt khó xử:

"Lúc ấy tôi không có ở đây.”

Dứt lời, xoay người nhìn về phía sau như đang tìm người, lo lắng đưa tay lắc lư:

"Cô Trần, vừa lúc cô ra rồi, cô mau tới đây.”

“ Cô nói xem, hôm nay Nhạc Nhạc cụ thể xảy ra chuyện gì? Cô đã ở đó.”

Cô Trần trong miệng thầy ấy đi giày cao gót đi tới, đánh giá tôi một cái, nhún nhún thờ ơ nói:

"Cô là mẹ Nhạc Nhạc? Cô đừng quá lo lắng, trẻ con nô đùa cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường mà, cũng không bị thương ở đâu, chỉ bị rách một chút da mà thôi.”

“ Cô Trần, cô nói gì vậy? Bất cứ việc nhỏ nào chúng ta cũng phải ngăn chặn.”

Dường như có một rào cản vô hình trước mặt tôi, ngăn cách tôi với họ.

Tôi ôm lấy Nhạc Nhạc cứng đờ tại chỗ, toàn thân trở nên khó thở và lạnh cóng.

Khuôn mặt này của cô ta, cả đời này tôi đều có thể nhớ rõ ràng.

Còn cả cùng một giọng nói kia nữa.

"Không phải, là tao chỉ tát mày một sao? Tao lại không có dùng sức, nhẹ nhàng chạm vào mày một cái thì đã sao?"

"Đánh mày ? Tao còn ngại tay mình bẩn."

"Nhìn cái gì? Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đáng ghét đó. Ai bảo mày xen vào việc của người khác?"

"Tô Hân, mày xem tao bắt được cái gì tốt này, mày tới cảm thụ một chút đi, Bát Giác Trùng đó nha."

"Ồ, tôi lỡ tay làm đổ nó vào người cậu, thật xin lỗi."

"Là Tô Hân, là cô ta trộm tiền. Tôi không ngờ Tô Tín lại là người như vậy."

"Mày là kẻ trộm, ai sẽ giúp kẻ trộm?"

“Ồ, không ngờ cô em trông gầy thế nhưng vẫn đang phát triển tốt đấy.”

"Tô Hân, chỉ có mười một bậc thang, cậu nhắm mắt liền có thể đi tới đó, sẽ không có người chết."



Những điều đã qua mà tôi đã cố gắng quên đi bỗng tràn vào tâm trí tôi cùng với vô số hình ảnh và âm thanh.

Nó giống như một đôi bàn tay vô hình vươn ra từ vực thẳm tối tăm, cố gắng kéo tôi về những ngày tôi không thể nhìn thấy ánh sáng, chẳng khác nào địa ngục.

Tôi hít thở một cách khó nhọc nhưng vẫn không thể hít được chút không khí trong lành nào.

Tôi bắt đầu khó thở và cảm thấy ngột ngạt.

Nỗi sợ hãi khắc sâu vào xương khiến tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Hãy rời khỏi đây, tránh xa cô ta ra.

Chỉ cần chạy trốn khỏi cô ta, chạy trốn khỏi cô ta.

Chỉ bằng cách này.

Chỉ bằng cách này tôi mới có thể sống sót.

2.

"Mẹ! Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

Giọng nói của Nhạc Nhạc giống như có ma lực phá tan bóng tối trước mắt tôi, phá tan mạng lưới vô hình vẫn trói buộc tôi.

Ý thức chậm rãi hồi phục, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của Nhạc Nhạc, tôi không thể lùi bước!

Tôi cắn chặt răng ép mình bình tĩnh lại.

“ Thầy Trương, vừa rồi Nhạc Nhạc nói con bé bị người khác đẩy ngã, tôi không tin con bé nói dối, xin thầy chú ý chuyện này.”

Tôi dừng một chút:

"Rốt cuộc là không cẩn thận, hay là chơi đùa, hay là cố ý đẩy người? Giữa ba điều này có sự khác biệt rất lớn.”

Thầy Trương liên tục gật đầu đáp ứng.

Trước khi đưa Nhạc Nhạc vào trường học này, tôi đã làm điều tra.

Thầy Trương là một giáo viên nghiêm túc công bằng, phẩm đức tốt, chính vì vậy, tôi mới có thể yên tâm đưa Nhạc Nhạc vào trường học này.

Giọng vừa rồi tương đối lạnh lùng, tôi lại chậm lại giải thích:

"Tôi là mẹ của đứa bé, tôi sợ con tôi bị người ta bắt nạt ở trường, hy vọng thầy có thể hiểu.”

Tôi vừa nói xong, Trần Ngữ đứng ở một bên, liếc mắt nhìn tôi.

Tôi quá quen thuộc với động tác này của cô ta, lo lắng đối với con gái trộn lẫn với phẫn nộ trước kia, tôi bộc phát.

"Trần Ngữ, Nhạc Nhạc là con gái tôi, không có chuyện gì là tốt nhất, nhưng nếu hôm nay đụng phải đầu thì sao?"

Cả người tôi phát run, hai tay ôm Nhạc Nhạc siết chặt.

"Mẹ Nhạc Nhạc, đừng kích động. Ngày mai chúng tôi sẽ gọi phụ huynh của người liên quan đến trường để bàn cách giải quyết. Xin hãy tin tưởng chúng tôi."

Tôi thì thầm cảm ơn:

“Được rồi, cảm ơn, cảm ơn thầy Trương.”

“ Mọi chuyện xong rồi chứ? Vậy tôi tan ca rồi, đi đây.”

Trần Ngữ nói xong, giẫm lên giày cao gót của cô ta, ngửa cổ cao ngạo, từng bước đi xa.

Tiếng giày cao gót "cộp cộp cộp" lại giống như giẫm lên tim tôi.

“ Mẹ Nhạc Nhạc, cô ấy vừa tới, người trẻ tuổi tính tình nóng nảy, cô đừng so đo với cô ấy, tôi là chủ nhiệm lớp của Nhạc Nhạc, tôi sẽ phụ trách.”

“ ... Cảm ơn thầy Trương.”

Tôi thấp giọng nói cám ơn, ôm Nhạc Nhạc rời đi.

Đối diện đường cái, trước mặt Trần Ngữ có một chiếc xe dừng lại.

Trên xe bước xuống một người đàn ông mặc âu phục, trong tay ôm một bó hoa hồng đưa cho Trần Ngữ.

Trần Ngữ cười nhận lấy hoa, chủ động hôn lên khóe miệng người đàn ông, rước lấy tiếng cười của anh ta.

Hai người cười lên xe, sau đó xe khởi động, bọn họ rời đi.

Ta đứng ở đối diện yên lặng nhìn.

Mỗi một nụ cười của Trần Ngữ, đều giống như vô số con kiến cắn vào lòng tôi.

Cô ta ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, sống tùy ý phô trương, có người yêu đẹp trai, có nghề nghiệp được người ta tôn kính: giáo viên tiểu học.

Nhưng cô ta là một kẻ bạo hành độc ác!

Kẻ bạo hành chẳng những không hối cải, không xin lỗi, cô ta thậm chí ngay cả tôi là ai cũng không nhớ rõ.

Tôi rất hận!

Một người đem tôi đánh vào vực sâu vạn trượng, hủy diệt tất cả hy vọng của tôi.

Dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy?

3.

Trên xe buýt.

Nhạc Nhạc quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, ngoài cửa sổ xe cộ như nước, thật là náo nhiệt.

Chỉ là phần náo nhiệt này chưa bao giờ thuộc về tôi.

Tôi không thể chen vào, tôi sợ đám đông.

Có đôi khi một mình đi trên đường, cho dù ở trung tâm thành phố, cho dù tôi biết tôi rất an toàn, nhưng thần kinh tôi vẫn căng thẳng, cẩn thận chú ý những người xung quanh.

Tôi luôn lo lắng có người muốn hại mình.

Một người đàn ông trung niên đi về phía tôi.

Anh ta ngồi ở vị trí bên cạnh tôi, cho dù anh ta thậm chí không có liếc tôi một cái, tôi vẫn là không thể khống chế được mà sợ hãi.

Tôi ôm chặt Nhạc Nhạc, dựa sát vào cửa sổ, lúc nào cũng lưu ý động tác của anh ta.

“ Đinh "

Trong điện thoại di động có tin nhắn wechat bắn ra.

Trong nhóm phụ huynh, thầy Trương gửi tin nhắn.

“ Các phụ huynh, cô giáo Từ trước kia đã lớn tuổi, đã về hưu, sau này sẽ không dạy các bạn nhỏ nữa. "

" Cô giáo toán mới đã được thêm vào nhóm, tên là Trần Ngữ, mọi người hoan nghênh một chút.”

“ Chào mọi người, tôi là Trần Ngữ. Sau này phụ huynh có vấn đề gì cũng có thể tới hỏi tôi nha.”

“ Được rồi.”

“ Hoan nghênh cô Trần, con nhà tôi nghịch ngợm, sau này làm phiền cô rồi.”

“ Không phiền toái, việc nên làm.”

Không khí trong nhóm rất sôi nổi nhưng tôi đã tắt màn hình điện thoại mà không xem kỹ.

Ở điểm dừng tiếp theo, người đàn ông trung niên cạnh tôi rời đi.

Tôi đột nhiên lấy điện thoại di động ra, mở wechat vào nhóm, nhấp vào ảnh đại diện của Trần Ngữ, chép lại số điện thoại mà cô ta đã ghi chú trong nhóm.

Sau khi tôi thay đổi tài khoản, thay đổi hình đại diện và thay đổi hồ sơ của mình thành nam, tôi đã tìm kiếm tài khoản WeChat của cô ta và thêm cô ta làm bạn bè.

Động tác liền mạch lưu loát, tôi sợ tôi hơi chậm một chút liền không có dũng khí.

Không ngờ cô ta nhanh chóng đồng ý.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nếu cô ta hỏi tôi là ai, tôi nên trả lời như thế nào?

Đấu tranh với bản thân hồi lâu vẫn không có tin tức gì của cô ta, tôi thở phào nhẹ nhõm và mở vòng bạn bè của cô ta.

Tôi muốn xem những năm qua, cuộc sống của cô ta như thế nào.

Không ngờ cái vòng bạn bè đầu tiên lại khiến tôi mất đi lý trí.

“ - - xui xẻo, ngày đầu tiên đi làm đã bị người ta tìm phiền toái.”

"-- bất quá cũng may có bạn trai tặng hoa hồng, còn có đại bao lì xì 1314 ~"

Trong ảnh, có hai tấm ảnh hoa hồng đã được sửa chữa tỉ mỉ, ở giữa là một tấm ảnh chụp màn hình nói chuyện phiếm.

Bạn trai cô phát bao lì xì an ủi:

"Cục cưng đừng tức giận với loại ngốc nghếch này."

...... Sao cô ta dám? Sao cô ta lại có lý như vậy?

Tôi tức giận đến ngực phập phồng bất định, cắn răng thay đổi màn hình, vào nhóm mở vòng bạn bè của cô ta.

Chỉ là cái gì cũng không có, cô ta thiết lập không phải bạn tốt thì không thể xem.

Tôi nhấn vào trang "Thêm vào danh sách liên lạc" một lần nữa, chỉ có ngón tay dừng lại trên màn hình và run rẩy.

Tôi không có can đảm.

Ta không có dũng khí đè xuống, cho dù cô ta không nhớ rõ tôi là ai.

Không! Tôi ở trong lòng rống giận.

Tắt màn hình điện thoại, tôi nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng.

Tôi ghét sự yếu đuối của mình.

Tôi ghét phản ứng sợ hãi có điều kiện của mình mỗi khi bị cô ta chạm vào.

Tôi hận mình nhiều năm như vậy, vẫn sống trong bóng tối của quá khứ không ra được.

Tôi càng hận những gì cô ta đã làm với tôi hơn.

Hận thấu xương, đau thấu xương.

Chính cô ta đã hủy hoại cuộc sống vốn dĩ buồn tẻ nhưng đầy hứa hẹn của tôi.

4.

Tôi sinh ra ở một vùng nông thôn xa xôi, chỉ có bà nội là người thân.

Khi còn bé bà nội nói nhà chúng tôi quá nghèo, sau khi mẹ sinh tôi liền bỏ về nhà mẹ đẻ.

Ba trong cơn tức giận đóng gói hành lý, đi nơi khác làm công kiếm tiền.

Nhưng sau đó bọn họ đều không trở về nữa.

Bà nội sức khỏe không tốt, bà chỉ có một đứa con là ba.

Bà nói nhà chúng tôi nghèo là bởi vì người ít, đất trồng trọt ít, lại không có văn hóa.

Bà hy vọng tôi chăm chỉ học tập, tương lai thi vào một trường đại học tốt, ra khỏi nông thôn, đến thành phố lớn kiếm tiền.

Lúc đó nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là thi đậu đại học, kiếm tiền thật tốt, tự cho là chờ trong nhà có tiền, ba mẹ sẽ đều trở về.

Cho nên cho dù trong nhà rất nghèo, nhưng tôi một chút cũng không cảm thấy khổ.

Tôi thích đọc sách và hy vọng vào tương lai.

Khi thi vào trung học phổ thông, tôi thi đậu vào trường trung học duy nhất trong thị trấn với thành tích cuối cùng.

Tôi chấp nhận sự tầm thường của mình vì tôi chỉ là một đứa trẻ nông thôn và có rất nhiều học sinh thị trấn ở trường trung học.

Tôi hiện tại khẳng định không thể so sánh với bọn họ.

Nhưng không sao, tôi còn có ba năm để cố gắng, điều này cách giấc mộng của tôi một bước gần hơn.
Nhưng không ai nghĩ rằng điều này sẽ trở thành cơn ác mộng của tôi.

Tuổi trên thẻ căn cước của tôi lớn hơn tuổi thật của tôi hai tuổi, cho nên so với các bạn học trong lớp tôi tương đối thấp bé.

Hơn nữa bà nội không biết tết tóc, bởi vậy từ nhỏ đến lớn tôi đều để tóc siêu ngắn.

Khi nhập học trung học, tôi mặc đồng phục rộng thùng thình, trông gầy gò và nhỏ bé như một tomboy.

Bạn học nữ sinh xung quanh không muốn làm bạn với tôi, ngoại trừ ủy ban lớp bình thường giao bài tập, những bạn học khác cũng rất ít nói chuyện với tôi.

Thường thường đều là một mình tôi học tập, mua cơm, về ký túc xá, ngủ, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi chỉ cần chăm chỉ học tập, chăm chỉ thi cử, tôi chỉ cần thi đậu đại học là được.

Vì không có ai chơi với tôi, tất cả thời gian rảnh của tôi được dành để làm bài tập về nhà, ôn tập và cuối cùng điểm số của tôi tăng vọt, từ hàng chục ở cuối lên thứ mười một.

Điều đó khiến tôi tự tin và tự hào về bản thân.

Cho dù nền tảng của tôi kém bọn họ một chút, nhưng chỉ cần tôi chịu cố gắng, tôi cuối cùng sẽ chậm rãi đuổi kịp theo bọn họ!

Nhưng bắt đầu từ năm lớp 11, tất cả hy vọng của tôi đều bị hủy hoại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play