Bàn ăn nhỏ đã dùng quá lâu, một cái chân bàn gãy một đoạn nhỏ, chỉ đành dùng hai viên gạch kê vào. Đế dép lê đặt ở cửa đã mài mòn cả, một tầng vải ở chỗ gót chân kia đã bục cả lỗ nhưng vẫn chưa thể nghỉ hưu.
Từ Thiếu Uy đứng ở cửa, trong tay vẫn còn xách gạo.
Tầm nhìn của cậu ấy chuyển qua, Gia Di cũng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí lơ lửng bụi tại căn phòng nhỏ hẹp, không nói gì nhưng trong lòng lại ngầm hiểu.
Bà Lý bưng hoa quả tươi ngon mọng nước vừa rửa sạch xong đi ra khỏi nhà bếp, phòng khách vốn đã chật trông càng gò bó hơn.
Thấy Từ Thiếu Uy vẫn còn đứng ở đó, bà Lý vội vàng đặt hoa quả lên bàn, kéo cái ghế mời cậu ấy ngồi xuống. Lúc này, cậu trai trẻ mới đặt gạo ở cửa, ngồi xuống bên cạnh bàn với vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ là bà Lý đưa hoa quả cho cậu ấy, từ đầu đến cuối cậu ấy đều không ăn.
Trong căn phòng thoảng qua mùi ẩm mốc, bà Lý rót hai cốc nước ấm cho hai người, đặt hạt dưa vừa mới mua xong lên bàn, lúc này mới ngồi xuống, sau khi ngồi, bà ấy lại lau khô bàn tay ướt lên áo, sau đó mới ngẩng đầu cười lúng túng với hai người.
Gia Di trông thấy hai bàn tay phủ đầy vết nứt nẻ của bà Lý, bà Lý cũng để ý thấy tầm nhìn của cô, ngượng ngùng bảo: “Thi thoảng giặt quần áo cho người ta, chắc là bị dị ứng với bột giặt một chút, cũng có thể là chịu ẩm chịu cóng nên mới thể, nhưng không sao cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT