Lâm Vương Cửu nói: “Nạn nhân tên Trương Phượng Vân, ba mươi chín tuổi, là công nhân may. Từ cuống vé trên người nạn nhân có thể suy đoán bà ta đã bắt chuyến xe buýt sớm từ Nguyên Lãng đến đây. Đã liên hệ được với chồng bà ta rồi, tôi đi xem thử đã đến chưa.”
Vừa đi vừa oán trách: “Haiz, người chết ở ngoài đường như thế, chứng cứ thì khó tìm, có điều tra cũng điều tra không ra, hung khí lại không tìm được, không làm tốt thì lại ăn đòn ngay.”
Ông ấy vừa đi vừa bóp cổ, đấm vai, trông như rất vất vả vậy.
Lúc đi đến cầu thang sắp mỗi người rẽ một hướng thì Lưu Gia Minh bỗng quay đầu lại cười với Dịch Gia Di:
“Người mới, tôi tên Lưu Gia Minh, Tổ trọng án B, sau này cô cứ đưa tài liệu cho tôi là được rồi, hôm nào tan làm có thời gian tôi mời cô ăn món cua xào cay, bên cạnh có một quán…”
Phương Trấn Nhạc đang đi phía trước bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm, Lưu Gia Minh vội vàng xua tay nháy mắt với Dịch Gia Di, sau đó chạy đuổi theo trung sĩ Phương, quay về làm việc.
Dịch Gia Di đứng giữa cầu thang nhìn theo bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, muộn màng nhận ra:
Ồ, thì ra vị cảnh sát bị muỗi cắn vào cơ hai đầu lại chính là trung sĩ tổ trọng án à.
Trông hung dữ thật đấy, không giống cảnh sát chút nào, ngược lại giống thiết diện Phán Quan hơn.
Dán thêm hai chòm râu, cầm theo một cây bút là có thể lên công đường xử án rồi.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, vừa định nghĩ đến chuyện khác thì lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trong phòng phẫu thuật y hệt như cảnh tượng mà cô từng thấy vậy, còn có thi thể bị mổ ra rồi lại may vào kia nữa.
Cô cắn chặt môi, ôm chặt lấy tài liệu và cây bút, chầm chậm leo lên cầu thang.
Nhân vật chính của hiện trường án mạng mà cô thấy rõ ràng là người chết đang nằm trên chiếc giường lạnh tanh kia, nếu như đó là sự thật vậy thì người đàn ông huơ con dao kia… Chính là hung thủ sao?
Quay về phòng làm việc báo cáo chuyện lúc nãy với chị Nhân xong thì cô dùng hai tiếng đồng hồ còn lại để suy nghĩ lung tung.
Lúc tan ca cô ló đầu ra nhìn vào phòng làm việc của Tổ trọng án B thì chỉ thấy những bóng dáng đang bận rộn đi qua đi lại.
Lâm Vượng Cửu bước ra ngoài hút thuốc, lúc nhìn thấy Dịch Gia Di thì đưa tay lên chào hỏi, nhưng lại quên mất tên của cô: “Cháu tên Dịch gì ấy nhỉ?”
“Dịch Gia Di.” Cô cảnh sát trẻ chỉ đành trả lời lần nữa.
Những người thấp cổ bé họng là như vậy đấy, thường sẽ không được nhớ đến nhiều.
“Tan làm rồi không đi hẹn hò sao?” Lâm Vượng Cửu quan sát cô từ trên xuống dưới.
Sau khi thay quần áo thì cô gái trước mặt vẫn ăn mặc rất đơn giản, cầm theo một cái túi, tóc buộc cao lên, trông như một học sinh vừa tan học về vậy, vừa nhìn là biết không phải ăn diện đi hẹn hò rồi.
“Về nhà ăn cơm thôi ạ.” Dịch Gia Di cười đến mức cong cả mắt, giả vờ hỏi ngược lại: “Chú Cửu, đã tìm được hung khí chưa?”
Lâm Vượng Cửu thở ra một làn khói, suy ngẫm về tiếng gọi “chú Cửu” ngọt ngào của cô gái thuộc thế hệ sau này. Ông ấy cũng sắp về hưu rồi, không biết mạng có tốt để có thể nghỉ hưu, về nhà hưởng thụ niềm vui một cách toàn thây không nữa.
Ông ấy lắc đầu, chầm chậm đáp lại:
“Trung sĩ bảo bọn chú mở rộng phạm vi điều tra, bây giờ phải lên đường rồi.”
“Ồ.”
“Dù thế nào thì vụ án này cũng phải kéo dài tận mấy tháng, tăng ca có ích gì cơ chứ, còn không bằng về nhà uống bát canh rồi đi ngủ.” Lâm Vượng Cử oán trách một câu, thấy mắt cô gái ấy vẫn sáng rực nhìn mình, nếu cứ lải nhải như thế thì thật sự ảnh hưởng đến hình tượng, vì thế ông ấy đã ưỡn ngực lên, nghiêm túc dặn dò:
“Về nhà phải đi đường lớn, đừng đi vào các con hẻm nhỏ, có biết chưa?”
“Yes, sir.”
…
Trong bãi đỗ xe, đôi lúc Dịch Gia Đi sẽ gặp vài người đang chạy về phía Tổ trọng án B.
Phương Trấn Nhạc dẫn đội, lái xe cảnh sát đi điều tra hiện trường vụ án.
Phương Trấn Nhạc rũ bỏ hết sự biếng nhác của ban sáng và sự mất kiên nhẫn của buổi chiều, lúc này anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chất chứa những tia sáng lạnh lẽo, dứt khoát bước lên xe, dáng người vô cùng tiêu sái. - euphoria t.y.t
Chỉ là động tác gãi cánh tay ấy đã khiến khí thế của anh giảm đi một chút.
Xe cảnh sát bắt đầu hú lên inh ỏi, Dịch Gia Di hít đầy khói xe.
Cô xua tay để xua làn khói đi, cô đẩy xe đạp của mình ra khỏi bãi đỗ xe chính là vì không muốn dùng nó. Xe tàn vẫn là xe tàn, không thể hiện được dáng dấp của một cô gái chút nào.
Cô không cam tâm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đi được hơn một trăm mét, Dịch Gia Di hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải khuất phục lòng tò mò của mình.
Cô vòng qua đồn cảnh sát gọi điện thoại báo cho anh trai mình nói hôm nay tăng ca nên về nhà trễ chút, cô còn lục được nửa chai thuốc đuổi côn trùng trong hộc bàn của mình, rồi nhét vào trong túi.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, dứt khoát lao thẳng xuống lầu, leo lên xe đạp chạy thẳng đến con hẻm nơi hiện trường án mạng ở phía sau phố Pitt.
Theo như cô nhớ khi án mạng diễn ra, cô nhìn thấy khi hung thủ tông vào chiếc thang sắt ở góc đường, hung khí đã trượt khỏi tay rồi rơi xuống góc phế liệu cách đó vài bước…
Cô chỉ qua đó xem thử thôi…
Xem thử trong đó có hung khí thật hay không, xem thử “bộ phim” mà mình bỗng nhiên thả hồn trên mây nhìn thấy được ấy có phải là ảo giác không.