Dịch Gia Đống gia đồ ăn xong thì lại nhanh chóng chạy về Dịch Ký, chuyện làm ăn đang ở giai đoạn tốt, anh ấy phải nhanh chóng quay về buôn bán.
Bầu trời dần dần tối đi, ánh đèn công suất lớn chiếu xuống, sắc mặt của mọi người cũng càng lúc càng nặng nề.
Phương Trấn Nhạc nhận được tin nhắn của Khâu Tố San, trong đó chỉ có một câu, khiến không khí xung quanh anh càng xuống thấp hơn.
Hai chữ [Không có], có nghĩa là trong nửa năm nay toàn bộ Hồng Kông không có vụ án giết người nào, trái ngược hoàn toàn với suy luận về bạn trai nạn nhân của bọn họ.
Bây giờ, toàn bộ hy vọng của bọn họ dường như đều ở dưới cái hồ này, nếu như trong hồ không có thi thể, có khi tất cả mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.
Anh quay đầu, nhìn cô cảnh sát trẻ đứng bên cạnh một chút, phát hiện ra vẻ mặt Dịch Gia Di vô cùng chắc chắn, cô nhìn tàu cứu hộ đang làm việc trên mặt hồ, không có chút cảm xúc lo lắng nào.
“Cô có lòng tin như thế sao?” Phương Trấn Nhạc hỏi.
“Trên đời này không có tội phạm hoàn mỹ, nhất định sẽ có manh mối thôi, kiểu gì chúng ta cũng sẽ tìm ra nó.” Cô quay qua nhìn Phương Trấn Nhạc, gật đầu liên tục, giọng điệu như đang cổ vũ cảnh sát vậy.
Phương Trấn Nhạc cảm thấy buồn cười, anh vỗ bả vai cô rồi lại quay lại chăm chú nhìn mặt hồ.
Bên này nói rất nhiều, ánh đèn trên tàu cứu hộ vừa sáng vừa nóng, hấp dẫn vô số con muỗi bay tới.
Phương Trấn Nhạc không thể không lấy bình đuổi muỗi luôn mang theo bên người ra, không ngừng xịt xung quanh người mình.
Vào lúc mọi người bị muỗi đốt tới phát bực, người đàn ông với làn da đen nhẻm ở trên tàu cứu hộ bỗng nhiên á lên một tiếng.
Hai mươi phút sau, người nhái phối hợp với tàu cứu hộ vớt lên một thi thể bị thực vật thủy sinh quấn quanh, dính đầy bùn đất và một tảng đá lớn.
Các đồng nghiệp của nhân viên pháp y và bộ phận pháp y vội vàng chạy tới, Hứa Quân Hào mặc bộ âu phục nhìn giá cả có vẻ không rẻ, hiển nhiên đã tan làm về nhà nhưng vẫn bị gọi khẩn cấp tới đây làm việc.
Thi thể đã ngâm trong hồ nước nửa năm, bây giờ chỉ còn lại hài cốt, lông tóc và các dấu vết trên quần áo gần như không còn nữa.
Cho dù trên quần áo có lưu lại dấu vân tay gì thì đã nửa năm trôi qua, cũng không còn gì cả.
Thi thể cùng với những thứ được vớt lên đều được xem là vật chứng quan trọng, tất cả đều đưa về đồn cảnh sát.
…
Du Triệu Hoa và cả đội đang tiếp tục tranh luận và nghiên cứu thảo luận mới về bản án, vụ án này cũng dần dần đi vào ngõ cụt.
Bọn họ có đối tượng tình nghi, nhưng chứng cứ có tác dụng cứ như đang chơi trốn tìm với bọn họ, nó cứ xuất hiện rồi lại bị chứng minh là chẳng có tác dụng gì.
“Mọi người về ngủ một giấc thật ngon đi.” Du Triệu Hoa xoa xoa cái đầu đang không ngừng đau nhức, anh ta không muốn bỏ vụ án này, nhưng lại cảm thấy đã không còn con đường nào có thể đi.
Lại một vụ án chưa được giải quyết, lại một vụ án…
Anh ta tức giận bản thân không nắm được chứng cứ, đồng thời cũng giận việc đã thu thập được rất nhiều chứng cứ, nhưng khoa học kỹ thuật bây giờ không thể nào kiểm tra và đưa ra được kết quả chính xác hơn.
“Anh Hoa, anh cũng về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Một cảnh sát điều tra cấp dưới đi ra ngoài, nhưng cũng đồng thời khuyên nhủ anh ta.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào bất thường, giống như có một đám người với cảm xúc mạnh mẽ, những tiếng vang lộn xộn chói tai dội tới.
“Chuyện gì thế?” Du Triệu Hoa ra khỏi văn phòng của tổ A, nhìn về phía cửa của đồn cảnh sát.
Anh ta hơi híp mắt lại, không ngờ lại thấy Phương Trấn Nhạc.
“Hình như là…” Người đi đằng trước nhìn thấy toàn bộ các cảnh sát điều tra của nhóm Phương Trấn Nhạc thì quay đầu lại, nhìn Du Triệu Hoa, chần chờ nói:
“Ở hồ trung tâm của công viên King đã phát hiện thêm một thi thể nữa.”
“…” Hàng lông mày của Du Triệu Hoa nhăn nhúm lại, anh ta đứng tại chỗ mấy phút, sau đó bỗng nhiên nhanh chân rẽ ở một góc hành lang, giống như thế đang chạy tới phòng giải phẫu pháp y.
…
Thi thể bị trói chặt bằng dây thừng và tảng đá, nhận định ban đầu là hai sợi dây giày được cột vào nhau, cụ thể là loại giày nào, còn manh mối quan trọng nào khác không thì phải đợi tiến hành thí nghiệm và kiểm chứng sau đó.
Thi thể chỉ còn xương cốt, căn cứ vào vết thương trên đầu của thi thể thì có thể phán đoán rằng nạn nhân chết do bị đánh mạnh bằng một vật cùn.
“Hiện trường xảy ra vụ án không phát hiện vết máu của người nào khác dính trên tảng đá, lúc đó bọn tôi đã đào toàn bộ mẫu máu thu thập được ở xung quanh đó về, toàn bộ đều thuộc về nạn nhân nữ.” Du Triệu Hoa nghe nói thi thể trước mặt khả năng chết do bị đánh mạnh bằng một vật cùn thì lập tức liên tưởng đến những hòn đá nhỏ ở bãi cỏ trên sườn núi và ven hồ, anh ta nhịn không được hỏi xen vào: