Những gì Dịch Gia Di nhìn thấy trong tiềm thức là năm chàng trai cao gầy ở độ tuổi mười bảy đến hai mươi.
Họ đối xử với người chết như con chó con mèo vậy, đánh đập, trêu chọc một cách thô bạo, như những đứa trẻ con không ý thức được hành vi của mình đi bứt chân con nhện, mà miệng vẫn luôn cười, không cảm thấy hoảng hốt, không thấy thương hại hay sợ hãi.
Dịch Gia Di chỉ thấy sự ác độc nguyên thủy nhất, ham muốn bạo lực như dã thú.
Về cơ bản thì hiện trường án mạng trùng lặp với tình hình bi thảm của thi thể mà Hứa Quân Hào mô tả, điểm khác biệt duy nhất là trong cảnh cô nhìn thấy không chỉ có một người bị đánh đập tra tấn đến chết.
Ngoài ra còn có một thanh niên bị đánh móp đầu, ngã sang bên cạnh.
Hai thanh niên hung thủ đã trói một tảng đá lớn vào thi thể cậu thanh niên rồi bàn việc dìm tất cả họ xuống hồ, nói muốn để một trai một gái này cùng xuống nước làm đôi uyên ương dưới hồ.
Một thanh niên còn phàn nàn rằng gã chỉ tìm được một hòn đá lớn...
Dịch Gia Di vừa tìm kiếm các thông tin quan trọng qua những hình ảnh cô nhìn thấy, vừa quay về văn phòng hành chính, vừa ngồi xuống cô nhận được cuộc gọi từ Khâu Tố San.
Chị ấy nói rằng báo cáo đã được thu thập hết, về cơ bản là ổn sau khi được xem xét, yêu cầu Dịch Gia Di đến lấy.
Báo cáo chỉ còn thiếu một vụ án giết người ở phố Pitt của Tổ trọng án, sau khi được thu thập có thể sắp xếp lại vào một tập tài liệu, vẫn được sử dụng trong khi chờ xét xử.
Dịch Gia Di nhanh chóng bình tĩnh lại, đi xuống lầu gặp được thanh tra Khâu, nhưng cảm xúc của cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh, vì vậy, Khâu Tố San nhìn thấy cô cảnh sát trẻ hoàn toàn không giống với cô bé ấm áp mà mấy người Phương Trấn Nhạc nói, mà là một cô gái với ánh mắt thương cảm, tâm trạng chán nản.
Lúc đầu Khâu Tố San muốn khám phá lai lịch của Dịch Gia Di, nhưng nhìn cô cảnh sát trẻ khi vừa bước vào đã làm cho không khí của cả văn phòng trùng xuống, những cảm xúc chị ấy đã chuẩn bị thật tốt lại trở nên hơi khó xử.
Cứ như thể giai điệu đã được bật lên, rồi nhận ra rằng bài mình sắp hát chính là bài <Im lặng là vàng> của Trương Quốc Vinh, nên rơi vào tình thế tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Thật kỳ lạ khi một cô bé như vậy lại có thể khiến bầu không khí trong Tổ trọng án B trở nên tươi sáng thoải mái đến thế.
Thật khó để chấp nhận rằng những món ăn nhẹ ngọt ngào xinh đẹp đó lại được chuẩn bị bởi một cô gái u sầu như vậy.
Nhìn theo cách này, việc Phương Trấn Nhạc yêu cầu một cô gái trẻ thế này làm hậu cần cho mình thì thật là vô nhân đạo.
Nếu Dịch Gia Di là người được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời, cần tỏa ra chút ánh nắng, cần người khác hấp thụ ánh sáng và nhiệt mình dư thừa, thì không có gì để nói. Nhưng nhìn xem này, nhìn Dịch Gia Di trông có vẻ gì là ánh nắng chan hòa không?
Rõ ràng Dịch Gia Di cần ánh nắng nhiều hơn, cô đang thiếu ánh sáng.
Khâu Tố San nhìn Dịch Gia Di với vẻ buồn bã như thể cô bị cả xã hội bắt nạt, chị ấy thầm cho rằng tất cả đều là do Phương Trấn Nhạc suốt ngày sai vặt mà ra.
Sau này nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với đám đàn ông thúi đó, nếu đã nhìn trúng cái trực giác nhạy bén của cô gái thì phải dẫn dắt người ta cho tốt, dạy dỗ người ta thật tốt vào.
Đừng lợi dụng lòng ham học hỏi của Dịch Gia Di để vắt kiệt sức trẻ cuối cùng trong người cô.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Khâu Tố San đã quên mất tất cả những gì mình đã chuẩn bị nào là thử lòng hay làm kiểm tra cô.
Khi chị ấy đưa bản báo cáo vụ án mạng phố Pitt cho Dịch Gia Di rồi, chị ấy nói cảm ơn rất nhẹ nhàng.
Dịch Gia Di trả lời rất thỏa đáng: “Madam, xin đừng khách sáo, đây là việc em nên làm.”
Có lẽ Khâu Tố San đã bị Phương Trấn Nhạc chọc giận đến phát ngán, nên khi gặp một nữ cảnh sát trẻ lịch sự như Dịch Gia Di, trái tim chị ấy mềm mại hơn.
Chị ấy lấy một tờ giấy trắng ra, viết lên một danh sách rồi đưa cho Dịch Gia Di: ( truyện trên app T𝕪T )
“Những vụ án này đều là những vụ án cũ, chị định giao cho Tổ B để mở lại. Các báo cáo, tài liệu và hồ sơ cũ liên quan đến những vụ án này chị chưa chuyển vào kho lưu trữ, chắc còn đợi sắp xếp ở chỗ văn phòng các em.”
“Em giúp chị tìm chúng, rồi cứ giao thẳng cho trung sĩ Phương.”
“Yes, madam.” Dịch Gia Di cầm lấy bản danh sách Khâu Tố San đưa, trên đó viết ba vụ án, đều đã lâu năm chưa giải quyết được.
Đứng dậy, Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào danh sách trên tờ giấy, sau đó nhìn thoáng qua Khâu Tố San, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ:
Liệu cô có thể... Trộn lẫn hồ sơ về vụ vứt xác ở công viên King với những vụ án mà chị ấy yêu cầu cô soạn lại, rồi giao chúng cho cảnh sát Phương không?
“Em sẽ chuẩn bị tất cả hồ sơ và giao cho sir Phương, sẽ truyền đạt lại mệnh lệnh của chị một cách cẩn thận, nhờ sir Phương điều tra lại những vụ án này.” Dịch Gia Di ngoan ngoãn chào Khâu Tố San, bày tỏ rằng cô sẽ chuyển lời giúp madam, để madam không cần phải đưa ra mệnh lệnh một lần nữa với cảnh sát Phương.
Bằng cách này, cô có thể bỏ thêm thông tin vào, sau đó che giấu sự thật, vàng thau lẫn lộn, thật giả khó phân biệt được…
“OK.”
Khâu Tố San là một người phụ nữ “ăn mềm không ăn cứng”, khi đối mặt với người cứng rắn như Phương Trấn Nhạc chị ấy chỉ muốn châm chọc mỉa mai, ăn miếng trả miếng.
Nhưng khi đối mặt với một cô bé nghiêm túc, biết chiều lòng người và u sầu như Dịch Gia Di, chị ấy không thể kìm nén bản tính tình mẫu tử trong xương tủy của mình, nên chị ấy thể hiện ra chút dịu dàng trong cuộc đời của mình, nở một nụ cười mỉm miễn cưỡng được xem như là một nụ cười đạt tiêu chuẩn.
Trước khi Dịch Gia Di rời văn phòng, chị ấy luôn biểu hiện như vậy. Mãi đến khi cửa văn phòng đóng lại, chị ấy mới xoa gương mặt đã cứng đờ của mình.
Một cô bé như vậy thật sự đã được chuyển đến Tổ trọng án B, lại bị đám dã thú đó ức hiếp đến mức không còn miếng xương?
Chị ấy tin vào mắt nhìn người của Phương Trấn Nhạc, nhưng không tin vào cách dùng người có chừng mực hay không của anh.
Thay mặt anh xin điều người cũng không phải là hoàn toàn không được, nhưng chỉ sợ chị ấy phải cẩn thận hơn, trông chừng và bảo vệ cô, kẻo Phương Trấn Nhạc ra tay không biết thương xót, khiến người ta cho rằng đồn cảnh sát Du Ma Địa chuyên bắt nạt phụ nữ.
Đang tưởng tượng mình chăm sóc Dịch Gia Di như một con gà mẹ, trở thành người biết coi trọng người tài duy nhất ở nơi làm việc của Dịch Gia Di, hình ảnh vị thần bảo hộ trong cuộc sống, hình tượng thanh tra Khâu cao lớn và quyền lực hiếm có.
Vì vậy, Khâu Tố San rất thích mối quan hệ định sẵn này, hoàn toàn đặt Phương Trấn Nhạc vào vị trí kẻ thù trong tưởng tượng của mình.
…
Trong văn phòng Tổ trọng án B, Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào vòng tròn màu đỏ trên bảng trắng ‘kẻ vai rất ác’, cảm thấy mệt mỏi toàn thân.
Lâm Vượng Cửu kiên quyết không chịu lau cái bảng trắng công việc này vì sợ chọc giận ma quỷ vẽ vòng tròn.
Ai có thể ngờ rằng cái cô cảnh sát trẻ u sầu, ngoan ngoãn và đáng thương trong tưởng tượng của Khâu Tố San lại chính là tên đầu sỏ khiến cho các thám tử Tổ B phải xoay mòng mòng.