Gia Di là người cuối cùng xuống xe, sau khi đóng cửa xe lại, cô gõ gõ lên cửa kính xe, nương theo ánh đèn đường, nhìn thẳng vào mắt Phương Trấn Nhạc.
Trung sĩ Phương đã rất mệt mỏi, một cánh tay gác lên cửa xe, tay trái cầm lái, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Cô nhớ ra có gì muốn nói với tôi sao?”
“Anh Nhạc, cảm ơn anh.” Cô vất vả cả một ngày, cũng đã mệt mỏi, giọng nói khàn khàn, đôi mắt cũng díp lại.
Cô lùi ra phía sau một chút, vẫy vẫy tay chào anh.
“Ha ha, cô dùng cái này làm quà à?” Phương Trấn Nhạc chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, nhịn không được mím môi, đôi mắt cong cong.
Một người khi mỉm cười trong trạng thái mệt mỏi, hóa ra sẽ có dáng vẻ vừa lười biếng lại dịu dàng thế này.
“Madam đã nói với tôi, vốn dĩ lực lượng cảnh sát không muốn phát tiền thưởng, vì cảnh sát bắt tội phạm là chuyện hiển nhiên. Là anh cố gắng giành nó về.” Gia Di đứng nghiêm ở một chỗ cao hơn mặt đường một chút, khi cô nói chuyện cũng hết sức nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play