Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu, sau khi nhìn Dịch Gia di, mới thở dài một cách vô cùng trưởng thành, tiếp tục nói:
“Cô ấy hỏi em, khi đi học giáo viên có nói, phải làm chuyện tốt, phải giúp đỡ người già và kẻ yếu không? Em nói có. Cô ấy nói cô ấy cũng có. Nhưng mà, giáo viên không có nói phải đề phòng người xấu như thế nào, làm thế nào bảo vệ sự lương thiện của bản thân. Cô ấy nói ban đầu cô ấy rất hận giáo viên, sau này mới nghĩ thông, thì ra là giáo viên cũng không tưởng tượng được, con người có thể xấu xa đến thế. Chúng ta căn bản không cách nào đề phòng sự nguy hiểm bản thân không thể tưởng tượng được, không nhìn thấy được. Nhưng mà... nếu như là như thế thì, vậy chúng ta phải làm thế nào có cảm giác an toàn sinh sống ở thành phố này chứ?”
“Sau đó em trả lời như thế nào?”
“Em không trả lời. Em chỉ nói nếu như tất cả người xấu, đều nhận được trừng phạt bọn họ đáng nhận. Những người xấu khác nhìn thấy, sẽ sợ hãi không dám làm chuyện xấu.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu nhìn cô: “Vấn đề như của chị San Vinh, người lớn như chị đều không trả lời được, làm sao mà em biết được.”
Dịch Gia Di bật cười, cười một lúc, đột nhiên kéo Đinh Bảo Thụ quẹo vào một cửa tiệm nhỏ bên cạnh, mua cho cậu bé một cây kem.
“Sao tự nhiên chị lại mời em ăn vậy?” Cậu bé có hơi ngại ngùng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT