Sàn xe Jeep của Phương Trấn Nhạc rất cao, Dịch Gia Di phải nhảy lên mới vào được.
Cô chưa từng ngồi xe cao như vậy vào đêm khuya, vị trí này có thể thưởng thức phong cảnh thành phố.
Xe Jeep lao nhanh trên đường, xuyên qua những con hẻm cũ rồi quẹo vào phố Pitt để lấy xe đạp của cô, sau đó đi chậm lại lúc qua các trụ đèn xanh đèn đỏ làm cho cô có thể nhìn rõ ràng những chiếc biển quảng cáo màu sắc rực rỡ như cầu vồng ở hai bên ngã tư.
Những tấm biển cao thấp đan xen vào nhau tựa như đang xây một chiếc cầu bên trên ngã tư đường, lơ lửng trên những con phố nhỏ, tựa như một thành phố đông đúc mang phong cách Cyberpunk.
Mặc dù đời sau có nhiều bộ phim điện ảnh mang chủ đề Cyberpunk trong và ngoài nước lấy cảnh ở Hương Giang nhưng những hình ảnh này không gây rung động như khung cảnh thành phố cảng rực rỡ chân thật vào thập niên 90.
Những ngọn đèn neon và cảnh tượng 3D tầng tầng lớp lớp chiếu vào trong mắt, soi rõ khuôn mặt tươi cười phấn khởi của cô.
Ngay lúc này, Dịch Gia Di không còn là một cô cảnh sát trẻ, cũng không phải một em gái hay chị gái của một gia đình nhỏ ở trong khu nhà công, lúc này cô chỉ là một khách du hành thời gian may mắn được nhìn thấy phong cảnh làm cho mình say mê nên vui sướng quên hết sự đời.
Thỉnh thoảng Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn sang, anh thấy cô gái nhỏ không hề che giấu cảm xúc của mình, cô áp sát lòng bàn tay vào cửa kính xe, môi hơi nhếch lên, không biết cô đang nhìn thấy gì vui vẻ mà tập trung như thế.
Anh tranh thủ lúc chờ đèn đỏ để nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ phía cô, chỉ là khung cảnh thành phố cảng bình thường với những chiếc xe và người đi đường, thậm chí còn có một chiếc xe buýt hai tầng chặn lại tầm nhìn bên trái của bọn họ, cô cảnh sát trẻ cũng vui vẻ nhìn chăm chú vào chiếc xe buýt hai tầng kia giống như trên xe buýt không phải đang chở những người bình thường ở thành phố cảng mà là những quái vật ba mắt hai mũi gì đó.
Đúng là trẻ con.
Đoạn đường này hơi kẹt xe, mỗi khi đến đèn đỏ Phương Trấn Nhạc sẽ chống khuỷu tay lên cửa kính xe, nắm tay chống trán rồi thả lỏng suy nghĩ.
Hứng thú xem phong cảnh của Dịch Gia Di trôi qua, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt Phương Trấn Nhạc đầy mệt mỏi.
Bầu không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh, ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài.
Hơn hai mươi phút sau, xe Jeep chạy vào phố Tượng Thụ rồi dừng lại trước một tòa nhà cao tầng không quá ngay ngắn.
Các cụ già mặc áo ba lỗ quần đùi ngồi ở góc tường vừa cầm quạt hương bồ phe phẩy vừa tán gẫu giống như hình ảnh kết thúc của một bức tranh cuộn tròn của thời đại này.
Bỗng nhiên bọn họ nhìn qua rồi nói: "Gia Di tan làm rồi à?"
...
Dịch Gia Đống đang ngồi ở đầu phố dưới ánh đèn đường hơi tối xem kỳ tiếp theo của bộ truyện tranh Phong Vân.
Ánh đèn neon nghiêng nghiêng chiếu tới nhuộm bức tranh đen trắng thành nhiều màu như đang mặc một bộ áo rực rỡ vào cho Khổng Từ.
Nghe tiếng nói, Dịch Gia Đống ngẩng đầu lên, anh ấy thấy một bóng người cao lớn oai phong che đi bóng dáng em gái, cô gái nhỏ cao một mét sáu sáu lại có vẻ rất nhỏ xinh.
Anh ấy đứng dậy chăm chú nhìn vào người đó.
Người đàn ông kia cũng không ở lại lâu, người đó dựng xe đạp của em gái xuống rồi lập tức ngồi lại vào ghế lái, khởi động xe Jeep chạy vào trong màn đêm.
Gia Di mới đi làm được hai tháng mà đã có người đưa về nhà à?
...
Nhà họ Dịch có học sinh và công chức nhà nước nên thường đi ngủ sớm.
Cả nhà chìm vào trong giấc ngủ nhưng Dịch Gia Di vẫn không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Hôm nay thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, rõ ràng cô đã mệt lắm rồi, cơ thể cực kỳ buồn ngủ nhưng tinh thần vẫn còn hưng phấn.
Những cảm xúc phức tạp nảy lên trong lòng, thậm chí cô còn không thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả lại những cảm xúc lúc này.
Cô gái bình thường có năng lực kỳ lạ, cô không biết mình có thể sử dụng nó tốt hay không, bản thân có chịu đựng được nó không.
Dịch Gia Di ôm chăn nhớ lại cuộc sống vườn trường ở hiện đại trước khi xuyên không và cuộc sống trong một tháng này của mình, càng cố gắng suy nghĩ cặn kẽ cô lại càng mơ hồ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lựa chọn, trách nhiệm, cuộc sống, tương lai, chính nghĩa, chân tướng... Những từ này đối với bản thân cô trước khi xuyên không chưa hề bước chân ra xã hội đều quá khó khăn và nặng nề.
Dịch Gia Di trợn tròn mắt không biết đã nằm bao lâu nhưng nhớ tới gì đó, khuôn mặt cô lại nở một nụ cười.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh cái chai đang lăn trên đường, hình như là một người đi đường về trễ không cẩn thận đá trúng thứ gì.
Dịch Gia Di đột nhiên nhìn chằm chằm vào tầng trên rồi nói:
"Gia Như."
"Hửm?" Em gái nằm tầng trên lẩm bẩm một tiếng, không biết còn thức hay đang trả lời cô trong mơ.
"Hôm nay chị của em đã dũng cảm bắt được hung thủ giết người, rất lợi hại đó." Dịch Gia Di ôm chăn, vùi nửa khuôn mặt vào trong chiếc chăn cũ mềm mại thơm mùi hoa cỏ tươi mát.
"... Ừm." Giọng nói của Dịch Gia Như mơ hồ không rõ giống như trả lời lại mà cũng giống như đang nói mớ.
"Đây là bí mật, chỉ nói cho em thôi đó." Dịch Gia Di nhẹ nhàng sờ lên bàn tay nhỏ của em gái bị rớt xuống trong lúc ngủ.
"..."
"... Chị của em thật sự rất giỏi!"
"..."
"Hì hì."
...
Sau một buổi tối, báo cáo của tổ trọng án B và phòng giám định vật chứng được nộp lên, bản khái quát vụ án được đặt lên bàn của Quách Vĩnh Diệu, giám sát phòng quan hệ công chúng.
Quan hệ của cảnh sát Hương Giang và phía truyền thông rất gần gũi, các phương tiện truyền thông đều đưa tin về vụ án giết người để gia tăng danh dự cho cảnh sát Hương Giang. Khi cảnh sát cần sự hỗ trợ của người dân để tìm kiếm hung thủ cũng sẽ yêu cầu giúp đỡ qua báo chí.
Về mặt khác, nếu truyền thông đưa tin bậy bạ sẽ làm hung thủ biết được nhiều tin tức phá án của cảnh sát nên biết đâu được hung thủ lại có thể trốn khỏi tấm lưới pháp luật.
Vậy nên, cảnh sát Hương Giang đặc biệt thành lập phòng quan hệ công chúng để phụ trách việc can thiệp vào những nội dung có thể đưa tin và những nội dung công việc không để đăng báo của phía truyền thông.
Ngày mai các tờ báo lớn nhất định sẽ đưa tin về vụ án giết người ở phố Pitt, mặc dù không nằm ở trang báo dễ nhìn thấy thì nhất định cũng sẽ bị những người dân thích đọc báo nhìn thấy.
Đương nhiên giám sát phòng quan hệ công chúng Quách Vĩnh Diệu hy vọng những tin vui phá án được đăng càng nhiều càng tốt, những tin tức tiêu cực về việc yếu kém trong công tác giữ gìn an ninh trật tự biến mất thì càng tốt.