"Tôi thật sự không hề cố ý, từ trước đến giờ tôi với bà ta không có thù oán gì, gần đây cũng không hề xích mích... Tôi cũng thật sự quá xui xẻo, tôi có vợ có con, tôi không muốn như thế... Hu hu..."

Lưu Gia Minh siết chặt nắm tay rồi đột nhiên đứng dậy đi vòng qua bàn tới trước cửa, cậu mở cửa ra dùng cơ thể chắn cửa, đôi mắt vẫn thanh tra Vương Tân Lai, tay vẫy vẫy gọi cảnh sát trẻ đứng bên ngoài tới gần rồi thì thầm nói cậu ta chạy đi tìm Phương Trấn Nhạc.

Mấy phút sau, Phương Trấn Nhạc đi tới phòng Thẩm vấn bắt đầu thẩm vấn tội phạm cùng với Lưu Gia Minh, sau đó hai người dùng vẻ mặt nghiêm trọng áp giải Vương Tân Lai đi kiểm tra vân tay.

Dịch Gia Di thấy các cảnh sát đi qua thì cũng vội vàng chạy theo tới phòng giám định.

Cô thấy Lâm Vượng Cửu đang áp giải Vương Tân Lai nước mắt nước mũi tèm nhem đang buồn bã ỉu xìu đi xuống lầu thì vội chạy qua định cản lại, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Lưu Gia Minh:

"Dịch Gia Di! Tối nay tôi dẫn cô đi mua vé số! Cô may mắn lắm luôn đấy! Chắc chắn sẽ trúng thưởng đó!"

Dịch Gia Minh vừa muốn đi cản Lâm Vượng Cửu cũng vừa muốn nghe xem Lưu Gia Minh đang nói cái gì, cô còn đang do dự suy nghĩ đến mức đổ cả mồ hôi trên trán nhưng Lưu Gia Minh đã đi đến trước mặt cô, vẫy vẫy tờ kết quả xét nghiệm trong tay rồi nói một cách kiêu ngạo:

"Con dao mà cô phát hiện ra chính là hung khí giết người, rỉ sắt và nhóm máu đều trùng khớp."

"Với lại dấu vân tay trên hung khí cũng xác định là vân tay của Vương Tân Lai."

"Trong phòng Thẩm vấn lúc nãy, ông ta bị khí thế của anh Nhạc chèn ép đến mức không dám ngẩng đầu lên, cũng khai hết rồi."

"Dao là cô phát hiện, người cũng là cô nhìn thấy, cô đúng là nữ thần may mắn của Tổ trọng án B chúng tôi mà, ha ha ha."

Hung thủ nhận tội rồi?

Suy nghĩ nôn nóng đi cản Vương Tân Lai lại đột nhiên tan biến, hai vai của Dịch Gia Di thả lỏng, cô hơi tựa người lên khung cửa.

Phương Trấn Nhạc đi theo sau đang dặn dò công việc với đồng nghiệp ở phòng giám định vật chứng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Dịch Gia Di.

Cảnh sát Phương buồn phiền đen mặt cả ngày cuối cùng cũng tan hết mây mù trong mắt, chẳng mấy khi anh lại nhìn cô lộ ra một nụ cười hòa nhã.

Anh đi tới cúi đầu khen cô: "Mặc dù hơi lỗ mãng nhưng rất nhạy bén."

"...Cảm ơn cảnh sát Phương." Dịch Gia Di đột nhiên bị khen nên hơi xấu hổ. Cô nhạy bén khỉ khô, ngoài dị năng ra thì cô chỉ còn có liều lĩnh thôi.

"Cũng có tinh thần trọng nghĩa nữa." Phương Trấn Nhạc dẫn cô xuống lầu tiếp tục nói như đang làm cho cô yên lòng: "Tý nữa Gia Minh sẽ dẫn Vương Tân Lai đi ghi lại lời khai một lần nữa, sau đó bắt đầu làm thủ tục tạm giam rồi chờ kết quả thẩm vấn của tòa án. Trương Phượng Vân cũng có thể yên tâm an nghỉ."

"..." Dịch Gia Di yên lặng đi theo sau anh, nghe anh nói chuyện, không nói câu nào.

Lúc đi ngang qua hành lang tầng một, chồng của nạn nhân lúc trước còn đang ngồi co ro bây giờ đã đứng dậy, chắc hẳn là ông ấy đã biết tin tức hung thủ đã bị bắt.

Hai tay ông ấy liên tục chà xát, ánh mắt nhìn chăm chú vào nền đất trước mặt, hai má thỉnh thoảng lại phình lên vì nghiến chặt răng.

Người đàn ông góa vợ này nhìn vào cửa phòng Thẩm vấn như đang suy nghĩ trong đầu làm sao để có thể xông vào giết chết hung thủ báo thù cho vợ.

Cho đến khi âm thanh đi đường của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ấy.

Người đàn ông xoay người lại nhìn qua Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt cô.

Hai người đối diện nhau một lúc, Dịch Gia Di còn thấy ông ta mấp máy môi định nói gì đấy mấy lần.

Ánh mắt vẩn đục của người đàn ông đó giống như chất chứa sự tha thiết lại giống như một con nước lũ đang rít gào cuồn cuộn nhưng cuối cùng mọi cảm xúc đều bị kìm lại trong ánh mắt khô cạn.

Hai người đi ngang qua, ông ấy cũng không nói gì.

Nhưng lúc Dịch Gia Di đi theo Phương Trấn Nhạc rẽ vào phòng Thẩm vấn, cô nhìn thoáng qua lại thấy người đàn ông đó đang từ từ đứng thẳng người dậy, hình như vừa nãy ông ấy đã khom lưng với cô.

Cô bước vào trong phòng Thẩm vấn, cánh cửa sau lưng chặn lại tầm mắt của cô, hai tai bắt đầu nóng lên, nhiệt huyết dâng trào, trái tim trở nên xao động.

...

Phương Trấn Nhạc đi đến trước phòng Thẩm vấn số 3, nơi đang giam giữ Vương Tân Lai, anh quay đầu dặn Dịch Gia Di: "Cô về trước đi, có gì để mai rồi nói sau."

"Vâng." Cô nhẹ nhàng trả lời.

Phương Trấn Nhạc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần chín giờ rồi.

Vừa xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô bị đánh còn bắt được hung thủ, không biết hiện giờ tinh thần của cô như thế nào nên anh nói: "Cô cứ bắt xe về nhà luôn đi."

Dịch Gia Di còn đang thẫn thờ, hai chữ "bắt xe" khiến cô tỉnh táo lại. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nghèo túng làm cô vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ linh tinh.

Tiền đi taxi ở Hương Giang đắt như cắt cổ vậy, cô đâu có tiền để tiêu hoang như thế, ánh mắt của cô lúc này cũng thể hiện rõ suy nghĩ của mình.

Phương Trấn Nhạc nhìn thấy ánh mắt của cô cảnh sát trẻ chuyển từ mờ mịt sang tuyệt vọng thì cũng nghẹn lời, vội đổi lời:

"Thôi bỏ đi, nhà cô ở đâu?"

"Thôn Minh Đức, phố Tượng Thụ, quận Thâm Thủy Bộ."

"Đường Anh Đào à?" Phương Trấn Nhạc nhớ lại.

"Đúng rồi."

"Cô ngồi đây đợi một lúc đi, tí nữa tôi tiện đường chở cô về luôn."

"Cảm ơn cảnh sát Phương..." Dịch Gia Di muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Phương Trấn Nhạc phát hiện ra nên hơi nhướng mày.

"Sir Phương, có thể vòng qua phố Pitt một chút không, xe đạp của tôi còn ở bên đấy, ngày mai tôi còn phải dùng nữa ạ." Dịch Gia Di nói một cách tội nghiệp.

Phương Trấn Nhạc hơi ngạc nhiên rồi cười nói: "Hôm nay xem như nhờ phúc của cô nên mới kết thúc công việc sớm, cô có muốn đến Đại Tự Sơn cũng không sao cả!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play