Gió nóng đập vào mặt, cánh chim to lớn nâng cơ thể của nó lên, lông đuôi điều chỉnh phương hướng, Lục Yêu duỗi cổ, vỗ cánh thật nhanh, sợ đám dây cây nho phía sau bắt được.
Chờ đến khi nó trượt xuống mặt đất mới dám nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn thoáng qua, vừa hay nhìn thấy Bạch Duyệt Khê khoan thai đi tới, mấy lưỡi búa răng rắc chặt dây cây nho đã nhô ra nửa cái cầu lớn.
Những dây nho này đã mất đi rễ chính, dường như sẽ chỉ thực hiện mệnh lệnh tay chân, thế mà cũng có thể trào ra ở khoảng cách hơn mấy trăm mét.
Xem ra năng lượng trong cơ thể Vu Mạn Mạn quả thực rất nhiều, chẳng qua ả tốn nhiều sinh mệnh của nhiều người như vậy, nuôi bản thân mập đến thế cuối cùng cũng bị phản phệ.
Bạch Duyệt Khê đứng bên cạnh cầu vẫy tay với Khổng tước.
“Không sao cả Lục Yêu, em tìm đường lên đây đi,”
Trông thấy đứa nhóc đầu xanh vui sướng chạy vòng lên, Bạch Duyệt Khê vừa thu dọn xác dây cây nho vừa nhỏ giọng tự nhủ, “Phim “Khổng tước bay về phía Đông Nam” không phải nói về khổng tước sao? Hóa ra Lục Yêu không biết bay à?’
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT