Về chuyện OOC của tổng tài bá đạo

Chương 4


8 tháng


26.

Vào buổi tối, tổng giám đốc Tiểu Tiền, bạn trai mới của tôi quyết định đưa tôi đi ăn mừng.

Tôi còn tưởng anh sẽ đưa tôi đến một nhà hàng xoay(*) trên không trên tầng 80 để thưởng thức một bữa ăn kiểu Pháp hảo hạng, nhưng anh lại chở tôi đến một tiệm mì ven biển.

(*) Revolving restaurant hoặc rotating restaurant: một không gian ăn uống của nhà hàng nằm trên cao ốc được thiết kế đặt trên đỉnh một bệ xoay hình tròn rộng hoạt động như một bàn xoay lớn. Tòa nhà vẫn đứng yên và thực khách được đưa lên vòng quay này.

“Mì hải sản hàng này làm đặc biệt ngon, 15 đồng một tô, thêm mì chỉ tốn 3 đồng, hàng này dùng toàn hàu biển tươi, béo ngậy.”

Không phải.

Tôi bình tĩnh nhìn Tiểu Tiền tổng, anh đang nghiêm túc đó chứ?

Anh cũng cảm thấy có đó gì sai sai, bèn giải thích: “Lần sau chúng ta sẽ đến nhà hàng cao cấp, nhà hàng này thực sự rất ngon, anh đã ăn mấy năm rồi, luôn muốn dẫn em đến ăn thử.”

“Anh còn đặc biệt gọi cho chủ quán, nhờ anh ấy để dành cho anh mấy con hàu ngon nhất nữa.”

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ trả lại anh năm triệu đi.

Tiểu Tiền tổng ngồi trên chiếc ghế đẩu đơn giản, anh rút vài tờ giấy vệ sinh và lau chiếc ghế đẩu dính dầu bên cạnh, nhưng thấy không sạch nên lấy của bàn phía sau đổi cho tôi. 

“Ngồi, ngồi đi.”

Tôi túm lấy chiếc váy đắt tiền chuẩn bị cho lần hẹn hò đầu tiên này, dở khóc dở cười ngồi trên chiếc ghế nhỏ không có tựa lưng.

Thực sự không hiểu sao tôi lại yêu phải cái tên sà lơ này nữa!

“Hai bát mì sợi nhỏ nấu với hàu tươi to béo mới mua ở bến tàu sáng nay đây!  y dô, Tiền tổng mang theo bạn gái đến hả?”

Anh trai đầu trọc bưng hai chén mì còn bốc khói nghi ngút đặt ở trước mặt chúng tôi, cười lớn: “Khó trách trước đây toàn tới đây một mình, thì ra là do tiêu chuẩn cao!”

Ông anh này rất dẻo miệng, chọc tôi cười vui vẻ.

Ông anh nói xong nháy mắt với tôi nói: "Hàu biển ăn vào tốt lắm! Tiếp lửa cho đàn ông, làm đẹp cho phụ nữ, nếm thử đi, tinh hoa của quán này đều nằm trong mấy con này hết đó!" Còn giơ một ngón tay cái lên.

Tôi lúng túng gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

Quán mì nhỏ này trông đơn giản, nhưng nằm ở vị trí rất tốt.

Bước ra ngoài vài bước là cầu thang có lan can bao quanh, xuống vài bước là đến biển.

Ngồi đây nghe được tiếng sóng xô vào bờ đá, còn nhìn thấy từng con mòng biển nhỏ là là trên mặt biển như những chú vịt con.

Tiểu Tiền tổng nói không ngoa chút nào, món mì này thực sự rất ngon. 

Súp hàng này được nấu từ hải sản, thêm bột bắp sền sệt, một bên là những con hàu to béo béo rải đều, bên cạnh còn có mộc nhĩ, trứng, nấm hương, măng và các món ăn kèm. 

Ăn vào thấy tươi mát.

Hai ba đũa đã làm xong bát mì, tôi vẫn không nhịn được chi ba đồng để thêm một vắt.

Tôi ngồi thẳng người chút để tránh cho bụng bị váy siết chặt.

Nói sớm là ra quán lề đường ăn mì đi thì tôi đã mặc đồ rộng chút rồi!

“Ngon không?” Tiểu Tiền tổng nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, chờ được khen ngợi.

Tôi càng ngày càng thấy Tiểu Tiền tổng thật dễ thương.

Lúc bên ngoài anh là “cá mập”, giỏi giang và chu đáo.

 

Khi về nhà như con “cá con” quấn lấy tôi nũng nịu, chơi bài "Đua ngựa" bằng đàn nhị để khoe tài lẻ với tôi, còn tự hào đưa tôi xem chứng chỉ đàn nhị cấp mười của anh.

Ở cạnh tôi, anh không cần phải đi theo cốt truyện, cũng không cần làm nam chính của người khác.

Mỗi đêm, chúng tôi chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi, tôi dần chìm đắm trong giấc mơ tuyệt vời đó mà quên mất rằng đây là một cuốn sách.

Một cuốn sách nói về tình yêu của anh với người khác. 

Hai chúng tôi đã lạc quan nghĩ rằng, miễn là hai đứa được ở bên nhau, có thể phá vỡ được cốt truyện.

Mãi đến một ngày, cuộc sống dạy cho chúng tôi một sự thật rằng:

Định mệnh được gọi là định mệnh bởi vì chúng ta không thể chống lại nó.

27.

Sáng sớm hôm sau, tôi chợt thấy hoảng loạn. 

Tôi đến thế giới này đã hai ba năm rồi, dần dần hòa nhập với cuộc sống nơi đây, không còn coi mình là người ngoài cuộc nữa. 

Nhưng hôm nay khi mở mắt ra, một cảm giác lạc lõng đến kỳ lạ ập tới.

Lúc đầu, tôi cho rằng do tối qua tôi đã ăn quá nhiều hàu nên mới thấy khó chịu.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy, Tiểu Tiền tổng không còn nằm cạnh tôi như mọi khi.

Tôi không để tâm lắm, nghĩ chắc anh đã đi vệ sinh.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân ngày một rõ, tôi cười nói: "Sao hôm nay anh dậy sớm thế?”

Tiểu Tiền tổng không trả lời.

Xoay người nhìn, tim tôi đập "thình thịch" một hồi.

Anh không mặc bộ đồ ngủ vịt con yêu thích mà trước đó tôi mua cho, mà đứng ở cửa trong bộ đồ vest, đang thắt cà vạt.

Tôi đang nằm trên giường, bộ đồ ngủ hai dây hơi nhăn nhúm, mái tóc mới gội hôm qua xõa tung trên bờ vai. 

Nếu là mọi khi, anh sẽ cười nhạo tôi, sau đó cởi bộ đồ ngủ vịt con của mình ra và bọc tôi lại.

Nhưng hôm nay, anh đứng đó, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết cảm giác đó là gì, chỉ thấy anh dường như cách tôi rất xa.

Anh không nói gì, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn tôi.

Giống như tổng tài bá đạo chân chính, đang đối mặt với nữ phụ.

Trực giác xuất hiện một linh cảm xấu.

Nhưng tôi không dám mở miệng.

Tôi sợ rằng nếu tôi mở miệng, giấc mơ này sẽ thực sự vỡ tan.

Nhưng tôi thậm chí không kịp tự thao túng tâm lý.

Trong sự im lặng đến nghẹt thở, Tiểu Tiền tổng cụp mi mắt, giọng điệu lãnh đạm cất tiếng.

“Cho cô hai triệu, chúng ta kết thúc đi.”

Tôi ngây ngẩn, không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Giây phút này đây tôi vậy mà không thấy buồn, chỉ ù ù cạc cạc nghĩ thầm, sao có cảm giác như anh không còn muốn người trung gian môi giới như tôi ăn chênh lệch giá nữa, định ngừng hợp tác chứ gì.

Tiểu Tiền tổng liếc nhìn tôi, không nói gì và vội vã ra ngoài.

Cũng không đưa hai triệu như đã nói mà đưa tôi một tấm séc khống.

Một lúc sau tôi mới phản ứng kịp, từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.

Đêm qua vẫn còn bình thường mà, chúng tôi còn định sáng nay sẽ đi nhặt sò biển. 

Chỉ sau mười giờ, anh chợt quay lưng đi.

Theo lý mà nói, khi ở bên tôi anh đâu cần phải đi theo cốt truyện.

Tôi đuổi theo anh.

Tôi không muốn bỏ cuộc, tôi muốn xem xem chuyện quái gì đang xảy ra với anh.

Nhưng khi đến công ty và thấy Văn Nhược đang đứng bên cạnh anh, bỗng dưng tôi thấy hơi lung lay.

Tôi đẩy cửa văn phòng ra thì thấy hai người bọn họ.

Dù sao cũng là nam nữ chính, nam chính cao to tuấn tú, nữ chính như chú chim nhỏ nép vào người nam chính, trông rất xứng đôi.

"Thẩm Đỗ, phốc—" Tiểu Tiền tổng nhận ly cà phê từ tay Văn Nhược, bị nóng đến nhăn cả mặt, nhưng vì giữ hình tượng nên nhịn lại.

Anh lúng túng đặt ly cà phê xuống bàn: “Sau này Văn Nhược sẽ là thư ký bên người của tôi, cô có thể trở về tổ cũ tiếp tục công việc thiết kế.”

Tôi nhìn anh, chết lặng cả nửa buổi.

Tiểu Tiền tổng nói xong, bảo Văn Nhược thu dọn đồ đạc để cho tôi mang đi.

Nhận thấy tôi vẫn chưa đi, anh ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Còn vấn đề gì sao?”

Tôi gật đầu.

“Bây giờ từ chức thì còn được phát tiền thưởng cuối năm không?”

28.

Như vậy, một phần tử của giai cấp lao động vinh quang đã bị sa thải.

Không phải khoe đâu, giờ tôi thực sự không thiếu tiền.

Chia tay thì chia tay chứ Tiểu Tiền tổng luôn hào phóng, giống như mấy cô nữ phụ trước đây, tôi cũng cầm hai triệu ra đi.

Chị em cho rằng tôi sẽ ném tiền vào mặt anh, bảo anh đi chớt cùng với số tiền dơ bẩn ấy đi á?

Không chị em ạ, tôi không chê nổi tiền.

Sau khi xem qua ngân sách của mình, số tiền hiện tại có trong tay đủ để tôi duy trì cuộc sống cá mặn khá lâu, vì vậy tôi quyết định nghỉ việc ở nhà một thời gian.

Người làm công, mãi mãi sẽ không thiếu cơm ăn.

Tôi cũng dự định sử dụng thời gian này để trau dồi bản thân, đi tập gym, học chơi nhạc cụ, đi du lịch giải sầu.

Tôi tự nhủ, tôi sẽ không sao, tôi ổn.

Là một người phụ nữ giàu có 36D, tôi luôn tiến về phía trước.

Nhưng đêm về, khi nằm trên giường, tôi vẫn không khỏi nghĩ đến ánh mắt hờ hững của anh khi chia tay tôi.

Vẫn hơi xúc động đậy.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với anh, chuyện gì đã xảy ra với thế giới này.

Có lẽ ý thức của anh đã biến mất, hoặc có lẽ cốt truyện đã đi lệch quá lớn nên đã bị quy tắc thế giới điều chỉnh.

Nhưng trong cả hai trường hợp, tôi chẳng thể làm gì được.

Tôi không có cách nào thay đổi số phận vốn đã định của anh.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy tồi tệ.

Nếu họ được định sẵn để ở bên nhau, vậy thì vì cớ gì còn cho tôi xuyên đến đây?

Lỗi hệ thống tạm thời đã được điều chỉnh?

Anh đã trở lại được quỹ đạo ban đầu của mình, còn tôi thì phải làm sao?

Trái tim như bị giày xéo, tôi kéo chăn che đi đôi mắt nóng hổi của mình.

Cảm giác thất tình khó chịu quá.

Để kéo bản thân ra khỏi tình cảnh này, tôi quyết định tìm cái gì đó để làm.

Nếu đàn ông không thể làm bạn hạnh phúc, thì tiền sẽ thay anh ta làm điều đó.

Tôi đến khu mua sắm xa xỉ nhất thành phố, cầm trong tay 2 triệu phí chia tay, dự định tận hưởng một chút.

“Chị gái, dáng người của chị thật đẹp, mặc chiếc váy này sẽ rất hợp!”

“Chị mặc màu trắng trông cũng đẹp, chiếc quần này như đo ni đóng giày cho dáng chị í!”

“Cái túi này quá xứng với người phụ nữ xinh đẹp như chị!”

Tôi…

Người phụ nữ xinh đẹp…

Tiền đầy túi…

Túi xách, giày dép và đồ trang sức, còn nhận được vô số lời khen ngợi.

Tôi nghĩ mình ổn.

Vừa định quẹt thẻ, tôi chợt nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở quầy sang trọng bên cạnh.

Tiểu Tiền tổng khí thế vung tay: “Gói hết những cái này, cái kia, cái nọ cho tôi, mỗi màu một cái!”

Văn Nhược nhỏ nhắn ở một bên, đỏ mặt nói: “Đắt quá, em không cần đâu.”

Sau đó, dưới ánh mắt kỳ thị của cô nàng nhân viên bán hàng, Tiểu Tiền tổng mỉm cười quyến rũ: “Nữ nhân, tôi sẽ cho em những thứ tốt nhất.”

Văn Nhược nói: “Không được, em không thể tiêu tiền của anh!”

Tiểu Tiền tổng cúi đầu mắng một câu: “Shift!”

Nghiêm túc mà nói, lẽ ra tôi phải buồn khi thấy cảnh này.

Nhưng tật xấu của tôi lại tái phát, nhìn một màn trước mắt không nhịn được toàn thân run lẩy bẩy, cười ẻ thiệt chứ.

Tôi nhìn hai nhân vật trong tiểu thuyết não tàn xem nơi đây như chốn không người mà tấu hài.

Văn Nhược nói: Chưa từng có ai dẫn em đến nơi này.

Tiểu Tiền tổng nói: Sau này, tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ.

Văn Nhược nói: Em không thể nhận ra mình trong gương nữa. 

Tiểu Tiền tổng nói: Người phụ nữ của tôi nên như vậy.

Hai người họ đối đáp qua lại như đang song tấu, tôi nhìn cô nàng nhân viên bán hàng đang run lẩy bẩy bên cạnh mà nảy sinh xúc động muốn thu tiền vé giúp hai bọn họ.

Diễn kịch hồi lâu, cuối cùng hai người cũng kết thúc màn trình diễn.

Tiểu Tiền tổng kéo Văn Nhược ra khỏi cửa hàng, rất nhanh liền đi xa. 

Từ đầu đến cuối, anh thậm chí không thèm liếc nhìn tôi một cái. 

Tôi đứng đó với một đống đồ đạc, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.

Chơi tôi à?

Tôi sắp tốt nghiệp chương trình phục hồi sang chấn sau chia tay thì lại cho tôi xem cái quỷ này.

Tên đàn ông chếc tiệt này khoác lên bộ đồ thời trang cao cấp nhìn cũng ra hình ra dạng lắm.

Giống như anh vốn dĩ nên ở đây, chứ không phải ở một tiệm mì xập xệ bên bờ biển.

Tôi đột nhiên thấy hơi ngờ vực, bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của bản thân.

Đây thực sự là cái người bị mất mặt liền kéo tôi về nhà khóc hu hu, bắt tôi cam đoan sẽ không chê cười con người anh?

Là cái người trong đêm khuya ngọng nghịu bảo thà chết chứ không yêu gái ngực lép?

Là cái người đã đưa tôi đi ăn bát mì hàu yêu thích trong lần hẹn hò đầu tiên?

Là người chưa từng nói lời yêu nhưng lần nào tôi quay lại nhìn cũng đều thấy anh ở đó?

Tên Tiểu Tiền tổng từng ăn từng ở với tôi có vẻ như thực sự chỉ là một giấc chiêm bao, hoặc cũng chỉ là một cơn gió.

Đã nhanh chóng biến mất khỏi cuộc đời tôi.

29.

Tháng thứ ba sau chia tay.

Tôi nghĩ mình đã hết thất tình. 

Tôi sẽ không còn thường xuyên mơ thấy anh hỏi tôi: “Ngon không?” với đôi mắt sáng ngời, tôi cũng sẽ không thường xuyên nghĩ đến giọng nói khàn khàn của anh lúc yêu cầu tôi gọi anh là “Ký Minh”.

Nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua bờ biển, tôi sẽ ghé ăn một bát mì sợi nhỏ.

Nghe anh chủ tiệm đầu trọc nói, anh đã không đến đây trong một thời gian dài.

Cũng đúng, hiện tại anh nên ở nhà hàng xoay trên tầng 80, cùng nữ chính của anh uống chai Lafite được ủ 82 năm.

Tôi gắp miếng mì cuối cùng cho vào miệng.

Hàu biển vẫn rất béo.

Nhưng không biết vì sao, tôi không thể nếm ra được hương vị của lần đầu tiên.

Lần này tôi không thêm mì. 

Ăn xong, tôi dựa vào lan can ngắm nhìn đàn mòng biển, nhân tiện nghĩ về cuộc đời.

Mơ mộng đã đến hồi kết.

Tôi nên làm gì sau khi tỉnh giấc đây?

Có lẽ tương lai tôi sẽ gặp một người đàn ông, anh ta có thể không đẹp trai, anh ta có thể không có tiền, nhưng anh ta là nam chính của tôi.

Tôi sẽ kết hôn với anh ta, sinh con và tiếp tục sống cuộc sống của mình trong cuốn sách viết về câu chuyện của người khác.

Tôi nhìn ánh đèn nhấp nháy phía xa xa, chợt nhớ đến một câu thoại trong phim.

Tại sao khi mở mắt dậy, anh đã không còn là của em?(*)

(*) Câu thoại này là của bộ phim “Năm năm bị đánh cắp”, chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của Bát Nguyệt Trường An.

30.

Dù cho tình yêu đã biến mất, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Vào một đêm mưa, tôi ngây ngẩn nhìn màn mưa xám xịt và những ánh đèn neon mờ ảo bên ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người bên ngoài gõ cửa điên cuồng giống như muốn đập vỡ cánh cửa.

Mẹ nó, là ai vậy?

Có biết người ta đang nghẹn ngào không?

Tôi vào bếp mang theo một con dao làm bếp, muốn xem xem ai đến gõ cửa phòng của một người phụ nữ độc thân vào ban đêm.

Vừa đến gần mắt mèo, tôi liền choáng váng.

Tiểu Tiền tổng toàn thân dính nước, ướt như chuột lột đứng ngoài cửa.

“Mở cửa đi, A Đỗ! Anh biết em đang ở bên trong!"

Tôi cho rằng anh đến để đòi lại phí chia tay, đúng chứ?

Có đòi cũng vô dụng, tôi đã tiêu sạch rồi.

Tôi chần chừ một chút, mới mở cửa.

Vừa mở ra, một cái ôm ẩm ướt liền bao bọc lấy tôi, siết thật chặt.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ẩm mằn mặn trên cơ thể anh thẩm thấu qua bộ đồ ngủ mỏng, mang theo giá lạnh dán vào người tôi.

Anh trông như một con ma da vừa bò ra khỏi nước, tôi hơi sợ ma, nắm chặt con dao trong tay.

Nhưng rất nhanh, tôi cảm nhận được cảm giác nóng ẩm truyền đến hõm cổ mình.

Tên tổng giám đốc bá đạo này đúng là làm bằng nước.

Ngồi trên ghế sofa, Tiểu Tiền tổng đang quấn quanh người một chiếc khăn tắm, cầm cốc trà nóng trên tay.

Cảnh tượng này rất quen thuộc.

Tiểu Tiền tổng hắt hơi và nói: "Có thể anh bị cảm rồi.”

Tôi nói: “Uống thêm nước nóng đi.”

Anh liền lườm nguýt.

Không đúng, anh không phải đang làm một tổng tài bá đạo điên tình sao, nửa đêm chạy đến nhà bạn gái cũ uống trà có thấy hợp lý không?

Tôi bày tỏ ý của mình một cách khéo léo, hy vọng sau khi chia tay chúng tôi không dính líu gì nhiều đến nhau, tôi thiên về loại người chia tay rồi thì coi bạn trai cũ như người đã chếc.

Tiểu Tiền tổng nghe lời tôi nói mà ánh mắt chuyển đỏ bừng, giận dữ nói: “Thẩm Đỗ, em có tí lương tâm được không? Anh vì em mà suýt nữa hoăng cmnr!”

Cừ lắm bạn tôi, đâu ra chuyện đó vậy?

Anh tưởng mình là đồ sứ à?

Tôi không muốn dây dưa với anh nên hỏi thẳng: “Anh làm gì ở đây?”

Tiểu Tiền nhìn tôi chăm chú, ánh đèn neon rọi vào con ngươi màu nâu nhạt, phản chiếu ánh sáng nhấp nháy kỳ lạ.

“A Đỗ, anh đã được tự do.”

31.

Tôi giật mình.

Tôi không định nói chuyện, nhưng miệng tôi dường như có ý thức của riêng mình: "Ý anh là sao?" 

Tiểu Tiền tổng quấn chặt chiếc khăn tắm quanh người và nói: “Sáng hôm đó lúc mình ở cùng nhau, anh cảm thấy có điều bất thường.”

"Cảm thấy như mình đang bị ai nhập, không thể kiểm soát được chính mình." 

“Em không biết đâu, khi thấy em ra rời đi, anh… anh thấy tim mình như muốn vỡ tan tành.” Vành mắt anh ửng hồng.

Cõi lòng tôi run rẩy.

“Nhưng anh không thể nào khống chế nổi, chính là giống như, như thế giới này muốn cưỡng chế, bắt anh quay trở lại như cũ.”

"Mấy tháng nay anh sống không bằng ch.ết, mỗi ngày đều phải ở bên ngoài làm trò cười cho thiên hạ." Anh cười một tiếng cay đắng: “Hỏng hết cả thanh danh rồi.”

“Vậy anh làm sao mà bình thường rồi?”

Khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười: “Hôm nay anh cùng, anh cùng người kia lái du thuyền ra biển—”

"Chờ một chút!". Ta ngắt lời hắn: “Hôm nay mưa giông rất to, bão sắp đổ bộ tới nơi, hai người không biết sao?”

“Anh biết chứ!” Tiểu Tiền tổng bất lực, nói: “Nhưng người kia muốn nhìn chim hải âu vật lộn trong mưa bão! Nói cảm thấy giống hệt như chính mình không chịu khuất phục vận mệnh!”

“…”

Tôi cạn cmn lời.

“Em đừng nói gì cả, thực sự là có hải âu, anh còn cho rằng là sách giáo khoa lừa đảo thôi.”

“Lúc ấy anh ngồi trên thuyền, nhìn mấy con chim nhỏ đó, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.”

"Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như này, luôn phải nghe theo sự chi phối của người khác, cùng một cô gái mà anh không yêu kết hôn, cứ theo ý muốn của người khác mà sống cho hết một đời, chi bằng ch.ết đi cho rồi.”

“Sau đó thì?”

“Sau đó anh nhảy xuống biển.”

?

? ?

"Anh nói giỡn hả?" Tôi nhìn anh trong sự ngỡ ngàng.

"Không có." Tiểu Tiền tổng ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói: “Anh thực sự đã nhảy xuống biển, em qua đây nếm thử đi, trên người còn mặn chát nè.”

Đứng lại! Đừng có sáp lại đây!

“Sau đó thủy thủ đoàn cứu anh lên, anh thực sự xém ch.ết.”

Trái tim tôi như bị siết chặt, khó nói thành lời.

Thế mà anh còn cười, cười đến vui vẻ.

“Nhưng trong khoảnh khắc anh nhảy xuống biển, anh cảm thấy, anh tự do rồi.”

“Anh hiện tại đã khỏe lại, em nhìn đi, không ở cạnh em mà anh vẫn không phải đi theo cốt truyện.”

Tôi lẩm bẩm: “Vậy còn trở lại tìm em làm gì?”

Tiểu Tiền tổng buông cái cốc trong tay xuống, đứng dậy đi về phía tôi, hơi nước ẩm ướt bao trùm lấy tôi.

Khác với cái chạm nhẹ lần trước, tay anh khẽ run, tôi cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng rơi lên mặt mình, lại chạm vào môi.

Có chút mặn.

“A Đỗ.” Ở bên tai tôi, anh khẽ thở một hơi dài: “Anh về rồi.”

[Chính văn kết thúc.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play