Về chuyện OOC của tổng tài bá đạo

Chương 3


8 tháng


18.

Tối hôm đó, tôi - người đang sướng rơn sau khi trả hết tiền thế chấp, cùng Tiểu Tiền tổng - người đang đau khổ vì nếm phải đủ trái đắng, cùng nhau say xỉn.

Uống được ba hiệp, tôi thấy hơi say say, nhìn Tiểu Tiền tổng đang uống hết ly này đến ly khác để trút bỏ nỗi phiền muộn, tự nhiên ma xui quỷ khiến nói: “Mặc dù tôi không thích câu này đâu nhưng mà Tiền tổng, thực tế cuộc sống là như vậy. Chống lại không được thì cứ cố tận hưởng đi.”

“Anh có từng thử chấp nhận cưỡng ép, à không, chấp nhận cuộc sống này chưa?”

Tiểu Tiền tổng đập ly rượu trên bàn với một cái "bụp" và hét lớn: “Không có khả năng! Tôi thà chết chứ không đâm đầu vào bức tường phẳng!”

Tên nhóc này nhìn về phía ngực tôi, ngay một giây sau liền bị tôi tán lệch đầu sang một bên.

Hong bé ơi, nằm ngoài gói dịch vụ thì giá khác nha em.

"Tuy tôi biết mình rất là ưu tú, trên đời này không ai cáng đáng nổi vai nam chính ngoài tôi. Nhưng mà tốt xấu gì cũng cho tôi một nữ chính đúng gu, có được không hả? Tôi, tôi thề không khuất phục, tôi muốn nắm lấy vận mệnh của bản thân, đạp lên sóng to gió lớn mà đi—”

Tiểu Tiền tổng ngốc bạch ngọt chợt cắn phải lưỡi.

Tôi nhìn bộ dáng thiểu năng của anh ta, vẫn không hiểu vì sao tác giả lại chọn một tên não bộ còn chưa hoàn toàn phát triển này làm nam chính.

Lại còn là sâu rượu nguyên con nữa chứ.

"Được rồi, đêm nay uống tới đây thôi." Tôi uống hết rượu trong ly mình, đè tay anh ta lại.

"Đừng!" Tiểu Tiền tổng rút tay ra: "Tôi còn uống được mà!”

Tên này khăng khăng phải rót rượu cho tôi, tôi nhất quyết không cho, trong lúc giằng co thì cả người anh ta không đứng vững ngã lên người tôi.

Clm, gãy xương sườn mất thôi.

Hai kẻ say rượu xỉn chúng tôi không bò dậy nổi, chỉ luống cuống tay chân đùn đẩy đối phương.

Lần thứ ba chạm tới cơ bụng của anh ta, tôi chợt nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.

Hơi thở hổn hển nóng hổi hòa lẫn với men say của rượu rum mang theo hương caramel chậm rãi nhích lại gần, tôi ngu cả người ngẩng đầu lên.

“Tiền—”

Tiểu Tiền tổng ngắt lời tôi bằng chất giọng khàn khàn: “Gọi tôi Ký Minh.”

Giọng nói anh ta nhẹ tựa như gió lay lông vũ, khiến lòng tôi ngứa ngáy.

“Tôi…”

Đầu tôi quay mòng mòng, không biết nên nói gì cho phải.

Anh ta từ từ cúi đầu.

Tôi nhìn đôi mắt xinh đẹp đó tiến đến ngày càng gần, gần đến nỗi tôi gần như có thể đếm được số sợi trên hàng mi dài và dày đó. 

Quá chén làm cho đại não phản ứng chậm chạp.

Một lúc lâu sau, tôi mới cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên môi mình.

Tựa như một giấc chiêm bao.

20.

Quên hết mọi chuyện sau một đêm say đúng là chỉ có trong tiểu thuyết.

Sáng hôm sau, tôi từ trên giường bò dậy, cõi lòng nặng trĩu.

Lần sau bị chửi là đôi nam nữ chó má, tôi đã không thể “cây ngay không sợ chết đứng” được nữa.

Rượu bia làm người ta mất khống chế, đúng là chả phải thứ tốt đẹp gì.

Tôi nhìn quần áo trên người còn khá chỉnh tề, may mà tối qua tôi vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.

Tình yêu công sở là điều cấm kị!

Tiểu Tiền nằm sấp bên cạnh tôi ngơ ngác dụi mắt, ánh nắng xuyên qua rèm hắt một màu vàng ấm áp mơ hồ lên tấm lưng nhẵn nhụi của anh ta.

Mới sáng sớm đã như vầy thì ai mà chịu nổi, thằng chó mất nết này!

Tôi túm lấy chăn, quấn chặt người anh ta lại.

Tiểu Tiền tổng ngồi trong chăn hoang mang nhìn tôi, mặt lập tức đỏ bừng.

“Sao cô lại ở đây?”

Hừ. 

Đàn ông!

Cứ diễn tiếp đi.

Tôi ngồi trên giường, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tối qua làm sao mà lên giường được?”

“Tôi không biết, tôi mất trí nhớ tạm thời rồi.” Anh ta quay đầu không nhìn tôi.

Sà lơ.

Tên đàn ông kia, tôi sớm đã nhìn thấu trò mèo của anh.

“Vậy anh cởi quần áo ra làm gì?”

Tiểu Tiền tổng quay đầu liếc tôi một cái, mặt mày đỏ ửng xinh đẹp trông ngon miệng như đang muốn dụ dỗ người ta tới húp trọn.

“Không phải chuyện của cô, tôi quen ngủ khỏa thân đấy thì sao!”

“A Đỗ, tôi muốn ăn sáng.” Anh ta đánh trống lảng.

Muốn sủi quá.

Tôi đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Có đồ dùng cá nhân thừa không?”

“Có, ở ngăn tủ thứ hai bên trái phòng tắm.”

Sau khi tôi tắm rửa xong, Tiểu Tiền tổng vẫn nằm sấp trên giường không động đậy.

Tôi nghĩ nam chính sẽ không dễ bị đột tử đâu, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, đi đến đẩy anh ta một cái.

“Sao còn không đứng dậy?”

Tiểu Tiền tổng vùi mặt vào gối, ủ rũ nói: “Tôi nằm thêm một lát.”

Lắm trò thật. Không ngờ tên này còn trong sáng ghê.

21.

Ngồi trong xe, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhịn được hỏi: “Để đồng nghiệp thấy chúng ta đi làm cùng nhau hình như không ổn lắm?”

Tiểu Tiền tổng khịt mũi: “Cái này có là gì, đón ông chủ đi làm không phải cũng là nhiệm vụ của thư ký sao?”

Thuyết phục đấy bro, nhưng bây giờ bro mới là người lái xe mà bro, rồi ai mới là thư ký?

Giọng nữ ngọt ngào của đài phát thanh trong xe chợt vang lên: “Chào quý thính giả của kênh fFmM6387!”

“Lại là một buổi sáng đẹp trời, các bạn thế nào?”

“Hôm nay Nhã Nhã ở đây để chia sẻ với bạn yêu cầu giúp đỡ mà chúng tôi nhận được ngày hôm qua.”

“Vị thính giả có tên “Eo nhỏ mềm mại” đã viết thư cầu cứu chương trình, câu hỏi là: Bị vướng vào mối tình tay ba nơi công sở, tôi phải làm sao?”

“Bây giờ chúng ta hãy lắng nghe tâm sự của người đàn ông có eo nhỏ mềm mại...”

Bầu không khí trong xe trở nên yên lặng một cách quỷ dị.

"Khụ." 

Tiểu Tiền tổng giả vờ thản nhiên nhìn đi chỗ khác và nói: “Chuyện xảy ra hôm qua… cô nghĩ ừn sao?”

“Tiền…”

“Đã bảo là gọi tôi Ký Minh.”

Tôi im lặng.

Nghĩ ừn sao? Nghĩ bằng đầu ngón chân à.

Nghiêm túc mà nói, đối mặt với một người đàn ông có điều kiện phần cứng và phần mềm xuất sắc như vậy, thật khó để không bị cám dỗ. 

Hơn nữa, chúng tôi ngày đêm bên nhau, kể nhau nghe bao tâm tư chỉ mình đối phương biết. 

Tuy thời gian quen biết không lâu nhưng anh ta đã trở nên rất quan trọng đối với tôi, bất kể về mặt tinh thần hay vật chất.

Nhưng như vậy thì sao?

Anh ta là nam chính của thế giới này, còn thế giới này là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn não tàn.

Yêu nữ chính là sứ mệnh mà anh ta được giao từ khi sinh ra.

Đó cũng là ý nghĩa tồn tại duy nhất của anh ta.

Còn tôi e rằng chỉ là một vị khách ngoài không gian, đã tác động đến cốt truyện và khiến anh ta có được ý thức của mình.

Nhưng làm sao tôi có thể là nhân vật chính của anh ta trong một cuốn tiểu thuyết thuộc về anh ta và người khác?

Tiểu Tiền tổng có lẽ biết tôi đang do dự về điều gì, giữ im lặng.

Chúng tôi thôi không nói chuyện nữa, lắng nghe câu chuyện máu chó có yếu tố bdsm của anh chàng “eo nhỏ mềm mại” trên đường đến công ty.

Vừa đến phòng làm việc, chúng tôi ngu người cmn luôn.

Tôi phản ứng khá nhanh, vội vàng quay lại nhìn Tiểu Tiền tổng.

Trước đây tôi chưa từng tin vào cái gì mà biểu đồ tròn về cảm xúc phi khoa học trong ánh mắt của tổng tài bá đạo.

Nhưng bây giờ, tôi đã tin. 

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự nhìn thấy trong mắt anh ta là ba phần kinh hoàng, bốn phần nghi ngờ, năm phần thống khổ, sáu phần không còn gì lưu luyến.

Quản lý Trương còn đang vui vẻ giới thiệu: “Ngài Tiền, thư ký Thẩm, đây là thực tập sinh mới của công ty chúng ta, Tiểu Văn.”

Vừa nói ông ấy vừa vỗ vai Văn Nhược: “Tiểu Văn, đây là—”

“Không cần giới thiệu.” Tiểu Tiền tổng ngắt lời ông ấy và lạnh lùng nói: “Cô bị sa thải.”

“Nhưng mà,” Quản lý Trương hết sức ngạc nhiên nói: “Cô ấy là do cha của ngài giới thiệu!”

Tiểu Tiền tổng đứng yên tại chỗ suốt hai phút, không nói một lời, rồi quay lưng bỏ đi.

Nhìn bóng lưng suy sụp kia đi. Một người đàn ông bị áp đảo bởi một người đàn ông khác, đời là vậy đó!

22.

Tôi nhanh chóng đuổi theo anh ta, đảm bảo anh ta vẫn trong phạm vi mười mét để không lên cơn.

Tiểu Tiền tổng đi càng lúc càng nhanh, đặt mông xuống ghế văn phòng rồi quay người lại, cúi đầu che mặt, thống khổ nói: “A Đỗ, cô nói xem sao đời tôi khổ vậy nè?”

Tôi nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá 33 triệu trên cổ tay anh ta, nhìn sang khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo của tên này và tự nhủ: Ước gì mình cũng khổ được vậy.

Thực ra, ít nhiều gì tôi cũng có thể hiểu được. 

Nếu một người thậm chí còn không có quyền kiểm soát cảm xúc của mình và phải khuất phục trước cái gọi là số phận, thì còn sống trên đời này làm gì? 

Tất cả những gì tôi có thể làm cho anh ta là ở bên cạnh anh ta và giảm thiểu đi số lần anh ta lên cơn.

Trong vài tháng qua, Tiểu Tiền tổng dành phần lớn thời gian cho tôi, dù nhiều lần lên cơn nhưng hầu như tôi đều kịp thời kiểm soát. Nên dù cốt truyện vẫn tiếp diễn, nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy có gì ghê gớm.

Nhưng đến tận hôm nay, tôi mới thực sự nhận ra sức mạnh của nữ chính.

Thật ra thì Tiểu Tiền tổng vẫn đúng là một tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn, quy mô của công ty có thể nói là khá ấn tượng.

Nhìn chung, một công ty lớn như thế này rất khắt khe trong việc tuyển dụng nhân sự.

Như tôi, học ở một trường đại học danh tiếng với tấm bằng cử nhân và thạc sĩ, trước khi ra trường tôi đã tham gia thực tập ở một số dự án lớn và đạt được đánh giá cao, năm nào tôi cũng được học bổng.

Nhưng lúc mới vào công ty, tôi cũng chỉ vào được nhóm nhân viên cấp thấp nhất, sau khi làm việc quần quật cả năm, thức sớm dậy muộn, ngủ ít đi để dành giờ gian làm thêm giờ mới được thăng chức làm trưởng nhóm. 

Nói thật thì tôi éo hiểu nổi bà tác giả lại viết ra chuyện hoang đường tới mức này, nữ chính trước kia dù gì cũng là một tác giả viết truyện trên mạng, ít nhất cô ấy cũng phải biết dùng Word chứ!

Đằng này, đây là lần thứ ba cô nàng chặn tôi lại để hỏi cách sử dụng máy in, tôi nhìn quản lý Trương bằng ánh mắt sâu xa.

Quản lý Trương rụt đầu.

Khởi động máy in xong, tôi đặt mông ngồi xuống bên cạnh quản lý Trương, túm lấy áo ông ấy, hỏi: “Lão Trương, ông đang nghĩ gì vậy?”

Quản lý Trương vẻ mặt chua xót bất đắc dĩ nói: “Chuyện này tôi cũng đâu làm chủ được, đây là chủ tịch Tiền tự sắp xếp! Bảo là con gái của người quen cũ của ngài ấy, nhờ tôi quan tâm cô ấy.”

Tôi nên nói thế nào đây? Tôi đánh hơi được điểm khác thường từ ba chữ "người quen cũ".

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đây là số phận rồi, tôi không can thiệp được.

Tôi chỉ có thể đưa cho Văn Nhược tờ hướng dẫn sử dụng máy in khi cô nàng ngăn tôi lại lần thứ tư, để cô ấy tự học.

23.

Trong mấy ngày qua, tôi và Tiểu Tiền tổng đã bị tra tấn tinh thần một cách vô nhân đạo.

Từ khi Văn Nhược đến đây, cả văn phòng trở nên náo nhiệt.

Có thể nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của cô ấy mọi lúc, mọi nơi.

“Văn Nhược! Cố lên! Đừng bỏ cuộc!" 

“Mình sẽ làm được! Cố lên!"

“Vui lên nào, rồi mình sẽ ổn thôi! Ganbatte!”

Cí lùm mía!

Tôi nhìn Tiểu Tiền tổng, người đang bày ra vẻ mặt chíu khọ, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc: “Nhịn nào bạn mình, nhịn vì hòa bình thế giới!”

“Méo nhịn nổi!” Anh ta nhảy dựng lên: “Tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi sẽ sa thải cô ta!”

Tiểu Tiền tổng có lẽ giận quá mất khôn, thậm chí còn quên không bảo tôi đi cùng mình.

Tôi chưa kịp phản ứng, anh ta đã lao như điên ra ngoài, chặn trước mặt Văn Nhược.

Tôi nhìn khoảng cách giữa tôi và anh ta, biến sắc chạy ngay ra ngoài.

Nhưng không kịp rồi.

Đúng như dự đoán, Tiểu Tiền tổng đã nắm lấy cằm con gái người ta.

"Nữ nhân, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Anh ta ra vẻ tà mị nói.

Tôi nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang trợn mắt há mồm, suy nghĩ không biết giờ có nên bay ra cứu anh ta, để anh ta nhãn nhục mà quyên sinh, hay là để cho anh ta diễn xong vai.

Ngẫm nghĩ xong xuôi, tôi dừng tại chỗ và dùng ngón chân của mình đào một vết nứt trên mặt đất để Tiểu Tiền tổng lát nữa chui vào.

Đêm đó, tôi phải vắt hết óc, nói đến khát khô cả cổ mới khuyên được Tiểu Tiền tổng đừng nghĩ quẩn.

“Không sao, anh là ông chủ, bọn họ không dám cười nhạo anh đâu.” Tôi an ủi. 

"Không—” Tiểu Tiền tổng đau khổ nói: “Tôi đã bỏ công đắp nặng hình tượng hoàn hảo như vậy! Bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ tôi là thằng bại não!”

Đúng vậy mà, tôi gật gù.

Đôi mắt đỏ hoe của anh ta lườm tôi: “Tới cô cũng nghĩ tôi là thằng bại não sao?”

“Ôi không bạn ơi!” Tôi ngụy biện: “Bạn nhìn lầm đó.”

“Tôi nên làm gì đây!” Tiểu Tiền tổng luôn ngồi bệt trên mặt đất, ngơ ngác nhìn trần nhà, hệt như một con búp bê vải bị số phận chơi đùa.

Nhận nhiều tiền của sếp thì phải san sẻ lo âu với sếp, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là anh nói với chủ tịch Tiền điều cô ấy sang văn phòng chi nhánh một thời gian, cùng lắm thì gửi thêm cho cô ấy chút tiền hỗ trợ.”

Nhìn xem, tôi mới ở cạnh tư bản được vài ngày mà đã nói chuyện hào phóng như vậy.

"Không được!" Anh ta lắc đầu đầy cay đắng: “Tôi về tới nhà là không khống chế được mình, làm cách nào cũng không nói ra được. Cô biết không, ngày hôm qua cô mà tới không kịp, xém nữa tôi đã cho cô ta làm thư ký bên mình rồi. ”

Bên mình, thư ký.

Nghe có vẻ không giống một chức vụ đứng đắn.

Đột nhiên, Tiểu Tiền tổng bật người ngồi dậy, nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời và nói: “Hay là cô theo tôi về gặp cha mẹ tôi đi!”

Bàn công chuyện thì bàn công chuyện thôi, sao mà nói tới gặp cha mẹ rồi?

Tôi nhìn người đàn ông mưu mô trước mặt mình, cũng không từ chối anh ta.

24.

Sáng sớm hôm sau, tôi theo Tiểu Tiền tổng đến một biệt thự ở lưng chừng núi.

Chủ tịch Tiền là một ông già không chịu nhận mình già, ông ấy vừa chạy quanh đường núi về, mặc một bộ thời trang hàng hiệu. 

Tôi thực sự không hiểu làm thế nào mà một ông già đầu tóc thưa thớt, thân hình đầy đặn, vẻ mặt chất phác như vậy lại có thể sinh ra một cậu con trai đẹp trai như Tiểu Tiền tổng.

Trừ khi, anh ta không phải là con ruột.

Khi tôi nhìn thấy mẹ của Tiểu Tiền tổng, tôi đã hiểu ra. 

Anh ta theo gen mẹ mình.

Lúc đầu tôi không nhận ra đây là mẹ của Tiểu Tiền tổng, bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, thoạt nhìn chỉ nghĩ trên dưới ba mươi tuổi. Khuôn mặt của bà ấy thậm chí còn trắng hơn tôi. Tiểu Tiền tổng có được đôi mắt hoa đào chắc là di truyền từ bà ấy, quả thực bà ấy là một người đẹp rực rỡ và đầy sức sống.

Tôi và Tiểu Tiền tổng ngồi trên sô pha ngay ngắn, Tiểu Tiền tổng nhìn trộm mẹ mình, đỏ mặt giới thiệu: “Cha, mẹ, đây là Thẩm Đỗ.”

Đỏ mặt cái gì?

Tôi đâu có phải đang ra mắt cha mẹ anh!

Tôi vội vàng bổ sung: “Chào chủ tịch Tiền, chào phu nhân, tôi là thư ký của Tiểu Tiền tổng.”

Tiểu Tiền tổng trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi giả vờ không nhìn thấy.

Chủ tịch Tiền không hứng thú với tôi lắm, vì vậy ông ấy chỉ gật đầu qua loa, hỏi Tiểu Tiền tổng: “Con bé Văn Nhược kia gần đây thế nào? Con có chăm sóc tốt cho con bé không?”

Tiểu Tiền tổng ngồi thẳng lưng lên.

“Cha, con tới đây để nói với cha chuyện này, cái cô Văn Nhược này… không phù hợp với công ty chúng ta, con cảm thấy cô ta không thích hợp ở đây, tôi sẽ chuyển cô ta đến công ty con ở Mãn Châu.”

Khoan! 

Tôi mở to mắt nhìn anh ta, chúng ta có công ty con nào ở Mãn Châu hả?

Bạn mình ơi! Đây đâu phải là thuyên chuyển công tác, cái này là lưu đày bà nó rồi!

Đùng một cái đá người ta đến chỗ cách đây 3000 km, may là công ty chúng tôi chỉ kinh doanh trên Trái Đất, nếu không có khi anh ta sẽ ngay lập tức thẳng tay chi tiền đá người ta cuốn gói ra ngoài dải ngân hà mất.

Quả nhiên, chủ tịch Tiền nhíu mày quát lớn: “Nói nhảm! Sao có thể để một cô gái nhỏ rời xa nhà như vậy được?”

"Anh cứ tùy tiện sắp xếp cho con bé chức thư ký..." Ông ấy nhìn tôi một cái, chắc cảm thấy bản thân hình như vừa đá chén cơm của tôi, liền đổi lời: “Chức trợ lý hay gì đó, con bé đó thông minh, nó không biết làm thì anh dạy cho nó.”

Tiểu Tiền tổng bất động, hai mắt nhìn chằm chằm chủ tịch Tiền.

"Khụ." Chủ tịch Tiền cũng cảm thấy mình nói có chút ngu xuẩn, liền không nói nữa.

Bà Tiền một bên nhíu nhíu mày hỏi: “Văn Nhược là ai?”

Chủ tịch Tiền hắng giọng, tùy ý xua tay: “Không, không là ai hết, là con của người quen.”

Nói xong ông ấy vờ như không có gì, chuyển đề tài: “Nếu đã về nhà rồi thì buổi tối ở lại nhà ăn cơm đi.”

Bà Tiền không để ý tới ông ấy, tiếp tục truy hỏi: “Con của người quen nào?”

“Thôi, bà không biết đâu!”

“Ai cũng có tên mà? Ông nói đi lỡ, tôi biết thì sao?”

Chủ tịch Tiền bị bà Tiền tra hỏi đến toát mồ hôi hột, vẻ mặt rúm ró nhìn bà Tiền, ý tứ là đang có người ngoài ở đây không tiện nói.

Kẻ thức thời là Gin Tuấn Kiệt, tôi đứng dậy và nói lời từ giã ra về.

Tôi linh cảm sắp tới sẽ có một màn kịch ân oán giữa mẹ chồng nàng dâu giới nhà giàu.

Có lẽ bà Tiền sẽ chỉ thẳng mặt Văn Nhược, cảm thấy cô gái này không xứng với đứa con trai cao quý và đẹp trai của mình, cuối cùng sẽ ném tấm séc 5 triệu vào mặt cô nàng và yêu cầu cô ấy rời xa con trai bà.

25.

Tôi không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, càng không ngờ người bị ném chi phiếu vào mặt không phải là Văn Nhược, mà là tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play