Về chuyện OOC của tổng tài bá đạo

Chương 5 (Ngoại truyện)


8 tháng


Ngoại truyện

Hôm nay, Tiểu Tiền tổng vui vẻ dẫn tôi đi dạo phố.

Vừa bước vào cửa hàng, hai chúng tôi liền phát hiện bên cạnh có một bóng dáng quen thuộc.

Văn Nhược đang khoác tay một người đàn ông cao lớn, mái đầu vuốt ngược ra sau bóng loáng, lấy từ trong túi ra một cái thẻ đen, thốt ra một câu thoại quen thuộc.

“Trừ cái này, cái này ra, còn lại gói hết cho tôi!”

“Làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể thỏa mãn hết thảy mọi nhu cầu của em!”

Cô nàng nhân viên bán hàng quen thuộc đứng một bên, cả người khẽ rung lên từng đợt.

Tiểu Tiền tổng và tôi nhìn nhau.

Xem ra thế giới cảm nhận được quyết tâm thà chết không khuất phục của Tiểu Tiền Tổng và biết rằng cốt truyện không thể tiếp tục nên đã thay luôn nam chính.

Như vậy cũng tốt, mọi người đều được làm chuyện mình thích, đều rất hạnh phúc.

“Đừng nhìn, có gì mà nhìn.” Tiểu Tiền kéo tôi, người vốn muốn xem kịch, đi: “Em không phải muốn mua váy sao?”

Tôi thử từng cái váy mà anh cứ im thin thít. 

Rõ ràng hôm nọ Văn Nhược mặc cái gì vào anh cũng khen.

Khiến tôi có chút không vui: “Sao anh không khen em đẹp?”

Tiểu Tiền tổng kéo tôi sang một bên.

“Em ngốc à, khen đẹp rồi thì sao mà mặc cả được?”

Tên Tiểu Tiền tổng này phiền ghê á.

Anh nói đã lâu lắm rồi anh không được ăn mì sợi nhỏ, ngày nào cũng quấn lấy tôi, đòi dẫn tôi đi ăn con hàu biển to béo, tươi ngon nhất.

Tôi bảo, tôi nhìn anh hệt như con hàu biển bự.

Anh liền tức giận, hỏi tôi có phải không thích anh rồi không.

Cũng không phải không thích, chỉ là không muốn đi ra ngoài thôi.

Nói thật thì, kể từ khi anh thoát khỏi cốt truyện, đã rất lâu chúng tôi không có đi ra ngoài.

Đều là do trước kia anh xuất hiện ở ngoài đường với bộ dạng não tàn quá nhiều lần, lần nào cũng là đi ra ngoài diễn tuồng với Văn Nhược.

Nên bây giờ mỗi khi chúng tôi ra đường có đụng mặt người quen, người ta sẽ nhìn sang anh với ánh mắt khác thường.

Bạn không mất mặt, thì người mất mặt sẽ là người bên cạnh. Để tránh tình trạng tôi mất mặt, tôi đều vờ như không quen biết anh.

Bây giờ trong giới nhà giàu, mọi người không gọi anh là “hai triệu” nữa, mà gọi là “Tiền tôi đây”.

Bởi vì lúc anh và Văn Nhược ra ngoài, đều giới thiệu với người khác rằng “cô ấy là người phụ nữ của Tiền tôi đây”.

Cho nên thông thường, nếu không có việc gì buộc phải ra ngoài thì chúng tôi sẽ không bước ra khỏi cửa.

Không ra ngoài cũng không sao, Tiểu Tiền tổng ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. 

Anh gọi cho chủ tiệm mì, nói muốn bao anh ấy một ngày và yêu cầu ông anh này đến nhà anh để nấu mì.

Tôi nhìn bộ dạng thoải mái vung tiền của anh, không khỏi nói: “Sao bây giờ anh không mặc cả nữa?”

Anh tiến lên, xoa mặt tôi.

“Em biết gì không? Mặc cả cũng là một loại sở thích.”

Được rồi.

Sau khi anh chủ tiệm đến, việc đầu tiên làm là bày tỏ lời khen căn nhà được trang trí xa hoa của Tiểu Tiền tổng, tiếp theo mang cái bao tải to tướng, lại gần cho chúng tôi xem: "Lúc tôi định đi thì vừa vặn gặp được "đại tỷ" chạy từ biển về, hai cô cậu nhìn xem, nhiều như này, lại còn siêu tươi!"

Trong tức khắc, cái mùi tanh nồng của biển cả xộc vào mũi tôi.

Cái túi gần như ụp vào mặt tôi bà nó rồi, tôi không còn cách nào khác ngoài nhìn vào và giả vờ thích thú.

Vãi, quả thật là to khủng bố, sắp to bằng cái nắm tay của tôi rồi, này là thành yêu quái hàu biển cmnr?

Ông anh đắc ý cười, đội chiếc mũ trắng nhỏ và bước vào phòng bếp.

Tôi lén lút hỏi với Tiểu Tiền tổng: “Ông anh này đội mũ làm gì thế?”

Tiểu Tiền tổng suy nghĩ một lúc, đáp: “Nghi thức chăng?”

Con hàu biển này đúng là to vật vã, chất đầy cả tô mới xuể, khiến tôi gần như không thấy được sợi mì ở bên dưới.

Tôi nếm thử, hương vị thực sự khác mấy lần tôi đi ăn một mình.

Chắc là do thiếu đi vị chua của ái tình.

Làm xong bữa ăn, anh chủ tiệm từ giã chúng tôi ra về, ông anh còn để lại cho chúng tôi mấy con hàu biển thừa để ngày mai chúng tôi hấp ăn.

Tiểu Tiền tổng cảm thấy rằng mình hời to rồi, anh nhận lấy mấy con hàu với nụ cười tươi rói.

Đáy lòng tôi muốn nói, tiền mà anh đưa cho anh chủ tiệm đủ để mua được mười bao hàu to tướng đấy anh giai ạ, đúng là đồ phá gia chi tử.

Tôi không biết vì sao mà đêm nay, Tiểu Tiền tổng mang theo ý tứ gì đó lượn qua lượn lại xung quanh tôi.

Tôi xem tivi thì anh xiên xiên vẹo vẹo ngã vào người tôi.

Tôi vệ sinh cá nhân thì anh kề sát phía sau lưng tôi.

Tôi đi tắm thì anh đòi vào cùng.

Tôi bảo anh dừng bước, đóng sầm cửa, bỏ lại anh đang cào cửa như chó ở bên ngoài.

Tắm cả nửa buổi, tiếng cào cửa rốt cuộc cũng ngừng lại.

Tôi tưởng anh đi rồi, ngập ngừng mở cửa lấy khăn tắm trong tủ.

Cửa vừa mở ra, một dáng người cao lớn chen vào.

Tiểu Tiền tổng không biết đã cởi quần áo từ lúc nào, hai ba bước tiến đến gần tôi, tay phải vòng qua kê sau đầu tôi và đẩy tôi dựa vào tường phòng tắm.

Nước từ vòi sen ào ạt chảy xuống, trong tích tắc đã khiến toàn thân anh ướt nhẹp.

Tôi nhìn lên, thấy một sợi tóc lòa xòa trên trán theo dòng nước dính vào mặt anh.

Vệt sáng trong con ngươi màu nâu nhạt ánh lên tựa như tia lửa, dòng nước bị hàng mi mảnh chặn lại chảy dọc theo khóe mắt, chếch xuống chạm vào đôi môi hồng nhuận, rồi vòng xuống lồng ngực cường tráng. 

Tôi nhìn đôi môi mọng nước của anh, không khỏi nuốt nước miếng.

Trưa hôm sau, tôi tranh thủ lúc Tiểu Tiền tổng còn đang ngủ say, lén đem vứt bỏ túi hàu biển.

Bà cha nó, hàu biển hay cái khỉ gì đó cũng không bao giờ ăn nữa!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play