Về chuyện OOC của tổng tài bá đạo

Chương 2


8 tháng


10.

Quả nhiên, mấy ngày nay tôi ở bên cạnh anh ta, anh ta đã khống chế được bản thân rất tốt, không nảy sinh chút suy nghĩ ngu xuẩn khó hiểu nào.

Tiểu Tiền tổng còn cho rằng mình đã khỏe ra, nhưng sau vài ngày đi công tác, anh ta lại gây chuyện.

Anh ta không biết vì sao mình lại đi tìm một người phụ nữ chỉ mới gặp lần đầu làm bạn gái, sau khi ở cùng một chỗ với người ta trong khi không thích người ta, còn mang theo bạn gái mới đi làm nhục cô nàng bạch liên bông ngày đó bị tôi bắt gặp, lợi dụng cô bạn gái mới kia xong liền đòi chia tay.

"Xem ra bệnh không nhẹ." Tôi cau mày nhìn anh ta.

Anh ta uống cạn một chai bia và khổ sở nói: “Không hiểu nổi! Tôi cũng bối rối muốn xỉu!”

“Tôi không có hứng thú với cô gái đó, nhưng không biết tại sao tôi luôn xuất hiện bên cạnh cô ấy, còn nói mấy lời không hiểu nổi!"

“Cô ấy cũng vậy chứ bộ! Lúc tìm tôi toàn nói mấy chuyện gì đâu không, lần trước cô ấy tìm tôi vay tiền, nói mẹ cổ bị bệnh, tôi cho một tấm chi phiếu bảo cổ tùy tiện điền vào số tiền đi thì cô nàng tự dưng ném ngược chi phiếu vào mặt tôi, nói tôi đừng vũ nhục cô ấy nữa!"

“Cí lùm mé, tôi còn ước gì có người vũ nhục tôi vậy!”

Tôi gật đầu với sự đồng tình sâu sắc.

"Thư ký Thẩm!" Anh ta nước mắt lưng tròng nhìn ta hỏi, “Cô có biết tôi đang bị gì không?”

Tôi nghĩ rằng tôi có biết.

11.

Thật ra, tôi là người xuyên sách, xuyên vào cuốn tiểu thuyết motif “tổng tài bá đạo phải lòng tôi”.

Nhưng tôi không có hứng thú với loại sách lãng mạn này, đó là cuốn tiểu thuyết tôi tịch thu được từ em gái mình. 

Tôi thậm chí còn không thèm mở ra xem có gì bên trong.

Tôi chỉ nhớ rằng trên trang bìa có hai người, một nam một nữ đẹp trai đẹp gái, người đàn ông đè người phụ nữ vào tường, trên đầu anh ta có một bong bóng chữ: “Nữ nhân, cô không thoát khỏi tôi đâu!"

Tôi đã xuyên qua cuốn sách vào đêm hôm đó, có một giọng nói bảo tôi rằng, cuốn tiểu thuyết có tên là “Ái tình khó tránh: Tổng tài bá đạo phải lòng tôi”.

Vốn dĩ tôi đã xuyên vào được hơn hai năm, cũng dần quen thuộc với cuộc sống nơi đây, xém nữa đã quên mất đây là một cuốn tiểu thuyết.

Nhìn biểu hiện của Tiểu Tiền tổng hiện tại, nếu không có chuyện gì thay đổi, anh ta chính là nam chính với cái bong bóng trên đầu, nhưng không biết tại sao anh ta lại có ý thức về bản thân. 

Nàng bạch liên bông khóc ngày hôm đó có lẽ là nữ chính.

Tôi do dự mấy lần, quyết định nói cho Tiểu Tiền tổng về phỏng đoán của tôi.

Tôi nghĩ anh ta sẽ không tin, rốt cuộc ai sẽ chấp nhận rằng mình đang sống trong một cuốn sách chứ?

12.

Điều khiến tôi không ngờ tới là anh ta lại vỗ đùi, bừng tỉnh như đã giác ngộ được chân lí, nói: “Đúng! Chính xác là vậy!”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tiểu Tiền tổng tỏa sáng trong đêm tối, kích động nói: “Tôi biết rồi! Chỉ có nam chính mới có thể hoàn mỹ được như tôi!”

Nói xong anh ta nắm chặt tay tôi cảm động nói: “Thư ký Thẩm, tôi biết ngay cô là người đáng tin cậy! Cảm ơn cô đã giải đáp thắc mắc trong lòng tôi!”

Tôi vừa định khiêm tốn, Tiểu Tiền tổng lại quay về bộ dạng đau khổ.

“Vậy cô gái mà tôi dây dưa mấy ngày nay là nữ chính hả?”

Anh ta cau mày nói: “Cô ấy không phải gu của tôi, nhìn như cọng giá, trước sau như một.”

Nói xong, anh ta liếc trộm ngực tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi thích chị gái ngực khủng.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tiền tổng lại liến thoắng nói: “Vậy xem ra thiết lập nhân vật của tôi sẽ là giữa vạn bụi hoa chỉ muốn hái một đóa hồng, nhìn tưởng là lãng tử đào hoa nhưng thực chất lại là kẻ si tình, thích nói mấy câu ngôn tình phèn chua của tổng tài bá đạo, hay chơi cái trò cút bắt “em có chạy đằng trời, có chắp thêm cánh cũng không thoát khỏi tôi đâu”, là hình tượng tổng tài ngu si trong mấy cái truyện gương vỡ lại lành, truy thê hỏa táng tràng, ngược thân ngược tâm?”

“Nói không chừng còn có tiết mục ôm bầu chạy trốn nữa!” Anh ta mở quyển ghi chú, viết lại linh cảm của mình vào một cuốn sổ nhỏ.

Tôi choáng cmn váng, kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh hiểu rõ vậy?”

Tiểu Tiền tổng trợn mắt, mặt từ từ đỏ lên.

Anh ta trầm mặc trong chốc lát, lắp bắp nói: “Tôi... Tôi nghe người ta nói.”

Mẹ kiếp, hèn chi anh ta được làm nam chính, mỗi ngày học tập nghiên cứu, một mình anh ta chấp hết 7749 kịch bản ngôn tình!

13.

Túm váy lại, người đàn ông trước mặt tôi bị một người phụ nữ ép vào góc khóc chít chít, thích đọc thể loại “tổng tài bá đạo phải lòng tôi”, thích gái ngực khủng, lại chính là tổng tài bá đạo trong truyện tổng tài.

Ngoại trừ đáp ứng đủ khuôn mặt và điều kiện phần cứng của một tổng tài bá đạo ra, thì nguyên cái hệ điều hành không có chỗ nào liên quan tới tổng tài bá đạo!

Tôi không hiểu, tôi thực sự không hiểu.

Đây không phải là không trâu bắt chó đi cày sao?

Cục “gỗ mục” Tiểu Tiền tổng này có khả năng đóng nên được cái “thuyền rồng” bá tổng sao?

Sau khi miệt mài nghiên cứu cả đêm, Tiểu Tiền tổng cuối cùng đã nghĩ ra một kế hoạch cho đời mình.

Mới sáng bảnh mắt ra, Tiểu Tiền tổng đập bản kế hoạch xuống trước mặt tôi, người con gái đã đồng hành bên cạnh anh ta cả một đêm không ngủ, làm tôi giật cả mình.

Quầng thâm nặng nề trái ngược với ánh mắt sáng lấp lánh của anh ta nhìn tôi, hưng phấn nói: “Thư ký Thẩm, cô muốn kiếm tiền không?”

Trực giác của tôi mách bảo anh ta chắc chắn đang ấp ủ một cái kế hoạch như cít, nên tôi im lặng không nói gì.

Tiểu Tiền tổng tự quyết: “Như vầy đi, cô giúp tôi thoát khỏi cốt truyện, tôi tăng lương cho cô, được không?”

“Tăng… bao nhiêu?"

“Năm lần!”

“Chơi luôn!”

Cha của tổng giám đốc Tiểu Tiền là chủ tịch Tiền, nhà anh ta thiếu tất cả trừ tiền. Đối với anh ta mà nói, nắm giữ vận mệnh của chính mình mới là vô giá.

Số tiền này đối với anh ta cũng chỉ như lá đa rơi lá mít rụng. 

Nhưng với tôi thì khác, tôi là một người có ý chí cầu tiến, muốn sống nhà to, lái xe sang, theo đuổi cuộc sống duy vật.

Anh ta sẽ được tự do về thể xác, còn tôi sẽ có được tự do về tài chính.

Đây quả thực là vụ làm ăn win-win, đôi bên cùng có lợi!

14.

Thế là dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Có tôi ở bên anh ta thì anh ta được sống tự do.

Không có tôi bên anh ta thì anh ta bắt buộc phải làm theo cốt truyện, còn tôi sẽ đi xử lý mớ hỗn độn còn lại hộ anh ta.

Người phụ nữ vừa tạt nước cam vào mặt tôi là bạn gái cũ thứ bảy của anh ta trong ba tháng qua.

Thiệt nha, thề là tôi thực sự méo hiểu được mạch não của bà tác giả cuốn sách này.

Tác giả này hình như đặc biệt thích cốt truyện truy thê hỏa táng tràng, cố gắng cho nam chính đóng vai công tử ăn chơi đàn đúm, còn viết toàn tình tiết nam chính dùng các loại nữ phụ xấu xa làm nhục nữ chính.

Mấy tháng nay tôi chứng kiến vô số lần Tiểu Tiền tổng dẫn theo người phụ nữ không biết bắt cóc từ đâu ra, đi tìm Văn Nhược aka nữ chính thực hành cốt truyện này.

Đa phần, Tiểu Tiền tổng sẽ mang gương mặt méo mó, lắp ba lắp bắp phun ra mấy câu trích dẫn của tổng tài bá đạo, nữ phụ ở bên cạnh có người thì dương dương đắc ý, có người thì chả hiểu cái vẹo gì, có người thì nổi giận đùng đùng, còn có người quật mộ mười tám đời Tiểu Tiền tổng lên mắng cho một trận, tát anh ta một cái rồi bỏ chạy.

Sau đó, tôi sẽ dựa trên tình huống thực tế để lập ra kế hoạch phù hợp dọn dẹp “hiện trường gây án” cho anh ta.

Buổi tối lại biến thành chị Thỏ Ngọc đi uống rượu tâm sự giải sầu với anh ta.

Thực hiện một loạt các thao tác này là xong, trên cơ bản sẽ không phát sinh thêm vấn đề nào khác.

Tất nhiên, phí dịch vụ trọn gói cũng rất cao, gồm 2 triệu tiền phục vụ của tôi cộng 2 triệu phí chia tay cho mấy em gái.

Gặp được người có khí phách không cần phí chia tay thì tôi được quyền giữ lại 2 triệu này.

Nhưng trước mắt, tính cho đến thời điểm hiện tại trường hợp kia quá hiếm gặp.

Rốt cuộc thì ai mà nỡ làm khó nhân dân tệ?

Được một thời gian, Tiểu Tiền tổng trở nên nức tiếng trong giới nhà giàu, tất cả mọi người đều gọi anh ta là “hai triệu”, vì phụ nữ tiếp cận anh ta để có được hai triệu có thể bốc số xếp hàng từ cửa công ty cho đến cổng nhà anh ta.

Lần này gặp phải loại hình hơi khó chơi, sống ch.ết không chịu chia tay.

Mỗi ngày đều no bụng hay một bữa no tới kham không nổi(*), chắc cô ấy đã hiểu ra.

Tiểu Tiền tổng vắt hết óc mới nảy ra cái ý tưởng này, tìm một chuyên gia hóa trang vẽ cho tôi một lớp trang điểm già nua, bảo tôi giả vờ làm mẹ anh ta rồi đề nghị chia tay.

Khi tôi nghe ý tưởng này, tôi nhìn anh ta nín lặng trong ba phút.

Đây thực sự là ý tưởng mà một sinh vật tồn tại trên Trái Đất có thể nghĩ ra được luôn hả?

Trong một cái vỏ não 37 độ sao có thể nảy sinh ra một cái ý tưởng vô tri như vậy?

15.

Bằng cách này, dù mọi chuyện diễn ra không giống như trong dự tính nhưng tôi vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này và nhận được 2 triệu.

Trong mấy ngày nay, tôi và Tiểu Tiền tổng luôn bị người ta mắng là đôi cẩu nam nữ.

Thề có trời đất chứng giám, tuy rằng Tiểu Tiền tổng đúng là hơi chó, nhưng tôi và anh ta rất trong sạch.

Giữa tôi và anh ta chỉ là một thỏa thuận bị ràng buộc bởi tiền bạc thuần khiết nhất!

Bước ra khỏi ngân hàng, tôi thở ra một hơi dài.

Khoản vay cuối cùng đã được trả trước kỳ hạn, và giờ đây, căn hộ lớn ở trung tâm thành phố chính thức về tay tôi.

Tất cả đều là nhờ đánh đổi lương tâm của tôi và thanh danh của Tiểu Tiền tổng.

Tôi quyết định trích một khoảng 10 mét vuông trong ngôi nhà rộng 285 mét vuông của mình cho anh ta.

Tối hôm đó, ngay lúc tôi chuẩn bị đi làm sớm với tâm trạng vui vẻ, sếp tôi lại gây ra chuyện.

Vài phút đi vệ sinh không ở bên anh ta, Tiểu Tiền tổng lại đi theo cốt truyện!

Tôi đợi hồi lâu không thấy anh ra, cảm thấy có chút không ổn, tôi vọt tới nhà vệ sinh nam lần lượt gõ từng cửa nhưng đều không thấy.

Tiểu Tiền tổng âm thầm biến mất.

Nhưng không sao, tôi có kinh nghiệm xử lý.

Tôi lấy điện thoại ra mở ứng dụng, một chấm đỏ đang di chuyển nhanh chóng về phía dãy biệt thự ở phía Nam.

Tôi chộp lấy áo khoác chạy ra đường chặn một chiếc ô tô, móc ra 200 nhân dân tệ và nói với tài xế: “Bác tài, chở tôi tới khu biệt thự trên Phố Nam đi, gấp!”

Nhờ ơn Tiểu Tiền tổng, dạo này tôi bắt taxi thuần thục khí phách lắm.

Ngay sau đó, một cuộc gọi đến điện thoại di động của tôi, giọng nói buồn bã và tức giận của Tiểu Tiền tổng.

“A Đỗ! Mau tới cứu giá, tôi hình như sắp phạm pháp rồi?”

Móa nó chứ, đáng lẽ tôi nên chui xuống gầm xe chứ không nên ở trong xe.

Tiền không thể mua tiên nhưng có thể cho phép tài xế phóng nhanh, chưa đầy 20 phút, tôi đã đến trước cửa biệt thự của Tiểu Tiền tổng, bấm mật khẩu trong ghi chú của anh ta để vào cửa.

Nhà của Tiểu Tiền tổng được trang trí rất có gu.

Không giống như nhà của tổng tài bá đạo thông thường.

Căn nhà không theo phong cách trang trí lạnh lùng băng giá, không có ghế sô pha da bò nhập khẩu từ Ý, cũng không có đèn trần pha lê triệu đô.

Không ngờ được Tiểu Tiền tổng lại có khẩu vị truyền thống. Ngôi nhà của anh ta có đủ loại nội thất bằng gỗ dầu và mấy bức tranh chữ to bự treo trong nhà. 

Từ con mắt nông cạn của tôi, thành thật mà nói, tôi thấy chữ viết trên mấy cái tranh kia trông chả ra sao.

Có một bức tranh bên trong có nét chữ rồng bay phượng múa được treo giữa phòng khách.

Nhìn rất là đũy… à không, rất đứng đắn.

16.

Không đúng, bây giờ không phải là lúc để thưởng thức nghệ thuật!

Ông chủ còn đang đợi tôi cứu giá!

Không cần tôi phải tự đi tìm, một âm thanh thót tim đã sớm vang lên từ một căn phòng trên lầu.

“Anh chiếm được thân thể của tôi chứ không chiếm được trái tim tôi đâu!”

Ẩu dữ ba, mới tới trễ 20 phút mà chơi tới ngược thân luôn rồi?!

Tôi chạy hai ba bước lên cầu thang và hét lên: “Cảnh sát đây, giơ tay lên!”

Hai người bên trong phòng cùng quay lại nhìn tôi.

Tiểu Tiền tổng đang đè lên người bé bạch liên bông, một tay trói hai tay cô nàng đặt ở trên đầu, tay kia đang tự cởi quần áo của mình.

Văn Nhược bị đè lên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giàn giụa nước mắt, hoảng sợ như chú chim non.

Nhìn từ góc độ này, ngực cô ấy thực sự là tivi tinh thể lỏng.

Tôi có thể từ rốn của cô ấy một đường thẳng tắp nhìn đến cằm luôn. 

Hẳn vì đây là thể loại không bỏ tiền mà vẫn xem được?

Quả nhiên, ngay khi tôi bước đến gần Tiểu Tiền tổng trong bán kính mười mét, anh ta lập tức được tự do.

Tiểu Tiền tổng dừng một chút rồi nhanh chóng từ trên giường đứng lên, mặt đỏ tai hồng kéo chăn bọc quanh người mình và dựa vào góc tường, đưa tay chỉ vào bạch liên bông trên giường mà không nói thành lời, giống như gái nhà lành bị côn đồ sàm sỡ.

Mặt anh ta đỏ đến mức như sắp nhỏ máu tới nơi, tôi nhìn đầu ngón tay run rẩy của anh ta, phỏng chừng là vừa xấu hổ vừa tức giận.

Bé bạch liên bông cũng đang bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và éo hiểu nổi đây là cái hành vi gì.

Bên này Văn Nhược người ta còn chưa nói gì, Tiểu Tiền tổng bên kia đã bắt đầu mách lẻo.

Anh ta ngoan cường nhìn chằm chằm vào Văn Nhược trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải tôi nói với cô đừng có dây dưa với tôi sao? Sao cô lại tới đây?”

Văn Nhược cũng bị tốc độ trở mặt này của anh làm cho cho ngây người, đơ người một hồi mới lắp bắp nói: “Tôi... mẹ tôi bị bệnh, muốn mượn anh hai trăm nghìn, nhưng anh đừng lo, tôi nhất định sẽ trả lại!”

Khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Tiền tổng chuyển từ đỏ sang đen, lại từ đen về đỏ.

Anh ta há miệng, lại ngậm miệng lại, từ trong túi quần lấy ra một cái thẻ đen dùng sức ném qua.

“Không cần trả lại! Cho luôn hai trăm nghìn đó, dư sức chữa cho mười bà mẹ luôn, xin đừng đến tìm tôi nữa!"

Văn Nhược vươn hai cánh tay mảnh khảnh nhặt tấm thẻ lên, hung hăng ném lên người Tiểu Tiền tổng, nước mắt bắt đầu dâng lên, hốc mắt đỏ au.

Cô ấy cay đắng trừng mắt nhìn Tiểu Tiền tổng, nức nở: “Tôi không cần anh bố thí. Đừng ỷ rằng có vài đồng tiền bẩn thỉu là anh có thể tùy tiện làm nhục người khác chỉ!”

Tôi thấy rõ ràng môi Tiểu Tiền tổng đang run rẩy, đúng kiểu tức quá chịu không nổi.

?

Tôi bối rối đứng một bên, nhìn cốt truyện khó hiểu này.

Quyển sách này rốt cuộc là do má tác giả bại não nào tạo ra thế?

17.

Sau khi tiễn bạch liên bông đi và nhận được lời hứa sẽ không báo cảnh sát từ cô ấy, tôi đau đớn tôi gục ngã xuống chiếc ghế sô pha bằng gỗ dầu.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn thích những bộ sô pha da bò nhập khẩu từ Ý hơn.

Gỗ dầu nằm cứng quá.

Tiểu Tiền tổng ngồi cạnh tôi cuộn mình trong tấm ga trải giường, tay cầm một cốc sô cô la nóng, giận đến mức không nói nên lời.

Dưới lời tường thuật vụng về chắp vá của anh ta, cuối cùng tôi đã hiểu được cốt truyện tối nay.

Hóa ra hôm nay anh ta vừa vào toilet được nửa đường thì cảm giác quen thuộc ập đến.

Lúc đó, anh ta kéo quần lên một cái "rẹt", mở cửa, lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.

Một đường nhanh như chớp, vượt ba cây đèn đỏ trở về nhà.

Quả nhiên, đóa bạch liên bông quen thuộc run rẩy gọi anh ta trong gió.

 

Tiểu Tiền tổng phẫn nộ nói: “Cô không biết đâu, lúc đó cô ta cứ nói mấy lời méo hiểu nổi, cái gì mà kêu tôi tôn trọng cô ta, người bình thường cũng là người, nói tôi không có gì đặc biệt, lúc đó tôi như lên cơn vác cô ta lên giường!”

Anh ta tự sờ eo mình.

“Eo tôi nhức hết cả lên này!”

Tôi nhìn thấy cơ bụng sáu múi của anh ta qua khe hở do tấm ga trải giường bị nâng lên, nhịn không được cái mặt già đỏ lên.

“Vẫn không hiểu nổi, tôi đã bảo cô ta đừng đi tìm tôi nữa, cô nói xem, cô ta muốn tiền thì tôi đưa tiền, còn muốn gì nữa, tôi còn phải quỳ lạy van xin cô ta nhận tiền hả!”

Tiểu Tiền tổng vừa giận vừa uất ức, giận cá chém thớt nói: “Cô nói đi, cô làm cái gì mà không theo sát tôi?”

Móa nó, cái tên tư bản vô lương tâm này, anh ta không nghĩ tới vừa rồi là ai giải cứu trinh tiết của anh ta!

Chẳng lẽ anh ta ngồi cầu tôi cũng phải đi theo sao?

Không sợ bị rạn da hả?

“Đêm nay đừng đi, uống rượu với tôi.”

Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Tiền tổng lấy từ trong tủ rượu ra hai chai rượu, rót đầy cho cả hai chúng tôi.

Ông anh này thực ra uống hơi bị đỉnh, bất chấp bia bọt, rượu ngoại, rượu đỏ, rượu trắng gì, anh ta cũng chấp hết.

Được cái là anh ta không ép rượu, bình thường uống đều là “tôi chơi tất, tùy tâm bạn”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play