Về chuyện OOC của tổng tài bá đạo

Chương 1


8 tháng


1.

“Cho cô hai triệu, rời xa con trai tôi.”

Tôi lạnh lùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt qua tròng kính râm.

Gương mặt cô ấy vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Đỗ! Con mẹ nó cô coi tôi là đồ ngu hả?”

Ngồi cách xa như vậy mà tôi vẫn thấy được đường gân xanh trên trán cô ấy.

Chà, bị nhận ra rồi.

Sắc mặt không đổi, tôi nói: “Cô Hà, cô nhận nhầm người rồi.”

Hà Nhược cầm lấy ly nước cam hắt vào mặt tôi, oán hận nói: “Đôi nam nữ chó má! Các người đi chế.t đi!”

Mọi người trong nhà hàng đều kinh ngạc, quay sang nhìn chúng tôi với vẻ mặt hóng hớt.

Tôi bình tĩnh mở túi.

Hà Nhược nhìn túi xách của tôi chất đầy ắp khăn giấy, thấy tôi dường như sắp lôi hết giấy ra, vẻ mặt vô cùng phức tạp, mấp máy môi muốn nói gì đó chợt ngậm miệng lại, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.

Sau khi lau khô mặt, tôi cầm thẻ ngân hàng trong tay.

Toẹt vời, lại hôi được thêm 2 triệu.

Cạch cạch cạch…

Tôi đang định cất thẻ ngân hàng vào túi thì nghe thấy tiếng giày cao gót đi tới. 

Tôi nghi ngờ ngẩng đầu lên, Hà Nhược hằn học nhìn tôi chằm chằm, cầm lấy thẻ ngân hàng từ tay tôi.

… Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.

2.

Số tiền này không dễ kiếm. 

Tôi đã bán cả phẩm giá lẫn chỉ số thông minh của mình mới có được.

Tại sao hôm nay tôi lại ở đây, tất cả phải quay ngược lại nửa năm trước.

Nửa năm trước, tôi vừa hoàn thành lần thăng chức đầu tiên trong đời mình, cuối cùng cũng có tư cách tham gia hội nghị công ty.

Đó là cuộc họp đã thay đổi số phận của tôi và ông chủ của tôi.

Lúc ấy hội nghị đang tiến hành được một nửa, quản lý Trương đang luôn mồm bắn rap phương án của mình.

Tiểu Tiền tổng ngồi ở xa nhất đang lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng lấy bút hí hoáy ghi lại trọng điểm.

Mọi thứ đều bình thường.

Đột nhiên, Tiểu Tiền tổng di chuyển.

Cả khuôn mặt đẹp trai đỏ lên, y hệt một bệnh nhân bại liệt vừa hoàn thành xong chương trình phục hồi chức năng, nhích từng bước ra ngoài.

Dường như não trái và não phải của anh ta đang xảy ra tranh chấp, não trái muốn đi ra ngoài, não phải muốn dừng lại.

Rõ ràng là ý muốn đi ra ngoài mạnh mẽ hơn.

Với gương mặt dữ tợn, anh ta lắc lư ra khỏi phòng họp, bỏ lại một đám người hai mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt của tôi chắc đang rất khó coi.

Vì tôi vừa được thăng chức đã phát hiện ra lãnh đạo cao nhất của công ty dường như mắc bệnh kín, lại còn phát bệnh với tần suất thất thường.

Tôi lo cho tương lai của mình ghê.

4.

Buổi tối tan tầm, tôi mang theo sơ yếu lý lịch dự định đợi tới cuối tuần sẽ ra ngoài tìm việc, sớm muộn gì cũng phải rời cái công ty sắp đóng cửa này.

Xe buýt sắp đến, tôi xách túi chạy nhanh về phía trước, không để ý dưới chân có hòn đá, vấp té rồi húc đầu vào hai người phía trước.

Lúc đứng dậy được, lập tức cảm thấy bản thân hơi xu cà na.

Vì hai người, nữ thì mắt sưng đỏ còn đang khóc rưng rức, nam thì xúc động đậy chộp lấy nữ, gầm lên: “Nữ nhân, cô không thoát khỏi tôi đâu!”

Được rồi, đây chắc là một vị tổng tài bá đạo.

Tổng tài bá đạo vốn đang an lành đứng, kết quả lại bị tôi tông thành quỳ gối trên mặt đất.

Không sao.

Quan trọng hơn cả, tổng tài bá đạo đang quỳ trên mặt đất lại chính là Tiểu Tiền tổng, cấp trên của cấp trên của tôi.

Tiểu Tiền tổng cúi đầu nhìn xuống bản thân, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong mắt anh ta có ba phần khó hiểu, bốn phần sốc óc, năm phần khó tin.

Toàn cảnh rối ren.

Tôi lúc đó không biết làm sao, đại não co rút, cầm túi che mặt chạy vọt đi.

Chạy một đoạn thật xa, mới nghe thấy Tiểu Tiền tổng ở phía sau gọi với theo: “Chờ đã!”

Tôi càng chạy nhanh hơn.

5.

Sáng hôm sau, tôi có linh cảm mình sẽ bị đuổi việc với dấu hiệu là bước vào văn phòng bằng chân trái trước.

Nhưng tôi cũng không để bụng, tôi vốn đã muốn cuốn gói đi.

“A Đỗ, Tiểu Tiền tổng kêu bà đi một chuyến.”

Đúng vậy, mọi người không gọi tôi là Tiểu Thẩm, cũng không gọi là Tiểu Đỗ, bình thường đều gọi tôi là A Đỗ.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị sa thải, còn định xin anh ta thêm một tháng tiền thưởng, nhưng méo ngờ được chỉ trong vòng hai ngày, tôi lại được thăng chức lần thứ hai.

Tiểu Tiền tổng thăng chức cho tôi làm thư ký của anh ta luôn.

Thư ký tuy rằng địa vị không cao, nhưng quyền thế rất lớn, hay còn được gọi là ma ma tổng quản.

Tôi từng nghĩ, vì tôi đã trông thấy đời tư nhãn nhục của Tiểu Tiền tổng, chắc anh ta định bịt miệng tôi.

Nhưng không.

Anh ta một chữ cũng không đề cập tới chuyện trước đó, trông như thật sự vì thưởng thức năng lực làm việc của tôi, mỗi ngày đều giao nhiệm vụ rất chính đáng.

Chỉ có điều hơi phiền, mỗi ngày anh đều đi sớm về muộn. Đến con ngựa, con trâu làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ, còn thằng cha sếp này thì vùi vào công việc cả đêm cả ngày, hại tôi cũng làm cả ngày cả đêm.

Nhưng Tiểu Tiền tổng có một ưu điểm, anh ta sẽ không giống như hầu hết các nhà tư bản đàn áp giai cấp lao động cả hai phương diện tinh thần và vật chất, anh ta đủ hào phóng.

Anh ta hào phóng tăng gấp ba lần tiền lương của tôi để đổi lấy một linh hồn dám cháy hết mình tăng ca.

6.

Cho đến một ngày nọ, vào lúc hai giờ đêm, Tiểu Tiền tổng vừa đi công tác trở về đã phá vỡ cuộc sống thanh bình của tôi bằng một cuộc điện thoại. 

Anh ta nhờ tôi đến một quán bar đón anh ta.

Sự cáu bẳng vì bị lôi dậy nửa đêm nửa hôm của tôi trong khoảnh khắc đó vọt lên đến nóc, tưởng như con dã thú trong tôi sắp sổ lồng ngoạm anh ta.

Chỉ một câu của anh ta đã xua tan cơn thịnh nộ trong tôi.

“Tiền lương tháng này tăng gấp đôi.”

“Dạ sếp, em qua liền.”

Khi tôi đến địa chỉ mà anh ta đưa, Tiểu Tiền tổng đang co người ngồi trong góc, mặt đỏ bừng, bị một người phụ nữ mặc váy ngắn túm đến quần áo sắp rách toạc.

Anh ta thấy tôi như thấy vị cứu tinh, quay sang người phụ nữ và nói: “Đây là bạn gái mới của tôi, tôi muốn chia tay với cô!”

Bạn là nhất, nhất bạn rồi!

7.

Tôi biết mà, có được mức lương gấp đôi đâu có dễ.

Nhưng vì tiền, tôi vẫn kiên trì đi lên, từ trên cao nhìn xuống hướng về phía nữ nhân kia nói: “Không sai, Tiền…”

Clm, ông chủ tên gì?

Tiểu Tiền tổng lườm tôi một cái: “Tiền Ký Minh!”

“Ồ, Minh Minh là bạn trai tôi, cô đã bị loại, xin mời xuống đài đê!”

Người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm, sau đó nhìn Tiểu Tiền tổng, đưa tay ra tát anh ta một phát, lại cầm ly rượu hất vào mặt tôi một cái, thao tác bài bản ghê.

“Đôi nam nữ chó má!”

Tôi nhìn Tiểu Tiền tổng, hy vọng anh ta có thể cho tôi một lời giải thích.

Tiền lương mà không tăng gấp ba chắc tháng này làm không nổi nữa quá.

Tên đàn ông cao 1m87 rụt vào góc tường nhìn tôi, hốc mắt thế éo nào lại đỏ cả lên.

Đêm đó, Tiểu Tiền tổng vừa rớt nước mắt vừa tâm sự tuổi hồng với tôi.

Anh ta mở chai bia này đến chai bia khác, khóc nấc lên, nói: “Thẩm, thư ký Thẩm, tôi hình như có bệnh.”

Tự tin lên nào bro, bỏ chữ “hình như” đi.

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng, lấy cà vạt chấm nước mắt.

“Thư ký Thẩm, cô có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Hong ba. 

Chê.

8.

Rõ ràng là Tiểu Tiền Tổng không cần câu trả lời của tôi.

Anh ta khóc nức nở: “Tôi không biết mình bị làm sao nữa! Gần đây tôi không thể kiểm soát được hành vi của mình, luôn xuất hiện ở những nơi không thể giải thích được… Còn nói những lời đáng xấu hổ nữa!”

"À, tôi có nhớ." Tôi chậm rãi nói: “Nữ nhân, cô không thoát khỏi tôi đâu!"

“Đừng nói nữa!” Anh ta che mặt, trông đau đớn.

“Không biết vì sao tôi không khống chế được mình, tôi rõ ràng không có tình cảm với người phụ nữ kia, cũng không muốn nói những lời kia!”

“Mấy ngày nay bác sĩ tôi cũng đi, thuốc tôi cũng uống, tôi còn đi thỉnh về một cái bùa bình an!”

“Nhưng đều vô dụng, chắc tôi bị trúng tà, không, có khi là tâm thần phân liệt... Ông trời chắc chắn thấy tôi quá hoàn mỹ, nên muốn đày đọa tôi có thêm cái nhân cách ngu ngốc này!”

Hai tay anh ta ôm đầu gối ngồi xổm trong góc tường, khóc rất thương tâm, xem ra chắc cũng nhịn dữ lắm rồi.

Nghiêm túc mà nói, tôi không thể đem hình ảnh người đàn ông đang ngồi xổm ở góc tường khóc và hình ảnh một vị lãnh đạo chỉ tay che trời liên kết lại với nhau được.

Tôi hoài nghi anh ta phân liệt ra nhiều hơn một nhân cách.

9.

Tiểu Tiền khóc đủ rồi, ngẩng đầu nhìn tôi, hàng mi dài vẫn còn vương vài giọt nước mắt, đôi mắt đỏ như thỏ, đôi môi hồng hồng dưới chiếc mũi cao cao ẩm ướt.

Ực, tôi nuốt nước bọt.

Đúng là sắc đẹp thay cơm, nhìn thôi đã no hí hí.

“Nhưng tôi phát hiện ra rằng chỉ cần ở gần cô, tôi có thể kiểm soát bản thân.”

“Cô có nhớ lần cuối cùng không...”

Trong lời kể lắp bắp của Tiểu Tiền tổng, tôi cuối cùng cũng được biết nội dung của tuồng kịch lần đó.

Lần trước anh ta lại không khống chế được chính mình, dây dưa với người phụ nữ anh ta hoàn toàn không thích kia, trong lòng anh ta kháng cự nhưng tay lại nhịn không được níu lấy cánh tay người phụ nữ giữ cho cô ấy không chạy thoát.

Anh ta vốn đang tuyệt vọng, nhưng bị tôi tông một cái, vậy mà lấy lại được quyền tự chủ của cơ thể.

Lúc đó anh ta sốc vãi nồi.

Buổi tối, anh ta về nhà nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, cuối cùng kết luận vấn đề nằm ở tôi.

Đó là lí do tôi được thăng chức vào ngày hôm sau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play