Quý Trạch Viễn đi thẳng ra sân sau nhà,bên cạnh còn có một hồ cá nhỏ chỉ cao 1m4.Cậu tìm đến chiếc bàn ghế gỗ rồi yên lặng ngồi đó làm tiếp bài tập.

Không lâu sau từ phía trong nhà Viên Hân cùng Lư Hiểu Khê cũng đi lại.Quả nhiên Viên Hân không buông tha mà líu ríu liên tục bên tai cậu.

Lư Hiểu Khê hơi do dự rồi tiến lên kéo tay của cô bé.

- Để chị chơi cùng em,anh Tiểu Trạch còn phải làm bài tập đừng làm phiền anh ấy.

Từ Viên Hân đảo đôi mắt nghiền ngẫm liếc nhìn cô.Cô bé biết anh họ ít nói còn nhàm chán chắc chắn sẽ không chịu chơi chung.Ngược lại là chị gái này trông rất dễ sai bảo.Môi nhỏ chúm chím rặn ra một nụ cười miễn cưỡng rồi đi theo Lư Hiểu Khê.

Cả hai cô bé đi tới chiếc cầu trượt ở đó để chơi.Bởi vì cậu không thích ra bên ngoài chơi cùng các bạn.Vì thế ông bà nội Quý tự tạo nên sân chơi nhỏ trong sân cho Quý Trạch Viễn.

Quý Trạch Viễn ở bên này làm bài tập nhưng lâu lâu cậu lại ngước mắt nhìn về phía hai cô bé đằng kia.Cô em họ này của cậu không hề ngoan ngoãn,tính khí còn có phần cay nghiệt như người lớn.Lại trông dáng vẻ hiền lành ngây thơ kia của Lư Hiểu Khê thì cậu không thể không lo lắng.

Bên này Viên Hân đem tới một vài cái chén nhựa,hai người sẽ chơi trò chơi gia đình.Cô bé nằng nặc muốn làm tiểu thư còn Lư Hiểu Khê phải làm người hầu.

Tuy cô hiền lành nhưng cũng không ngu ngốc.Từ nhỏ luôn được cha dạy bảo rất tốt được ông nâng niu trong tay.Vì cớ gì cô phải chịu đóng vai người hầu mà cõng con nhóc này bò trên nền đất.

Viên Hân bắt đầu tỏ thái độ khó chịu,cô nàng tức giận mà quát lớn.

- Chị bắt nạt tôi,tôi phải mách lại với mẹ.Chị còn không mau làm vật cho tôi cưỡi mau lên.

- Chị không bắt nạt em,chúng ta chơi trò khác được không.Em cũng chỉ nhỏ hơn chị một tuổi,dáng em lại còn tròn chị không thể cưỡi em được.Như vậy sẽ rất đau vai.

Cô bé Hiểu Khê nghĩ gì liền nói,rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé học lớp 5.Cũng không thể lựa lời ngon ngọt mà dỗ dành cô bé cáu kỉnh kia.

Nào ngờ Viên Hân càng cãi càng hăng,không hề có ý định từ bỏ.Đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên,thu hút sự chú ý của cô bé.

Hai mắt tròn hứng thú lần tìm nơi phát ra tiếng.Liền trông thấy một chú chó lớn với gương mặt hiền lành.Không suy nghĩ nhiều,chú chó to đó là vật cưỡi tốt nhất ở đây.

Cô bé liền bỏ qua vấn đề của Lư Hiểu Khê,hoàn toàn bị hấp dẫn bởi con chó kia.Cô bé nhanh chân chạy lại thì phát hiện nó bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lớn.

Viên Hân đưa tay muốn lục tìm khoá để mở liền bị ngăn lại.

- Không được mở,Bắc Bắc không quen với người lạ.Nó sẽ doạ em đấy.

- Chị tránh ra cho tôi,ai cho chị cản tôi hả.

Sức lực của Lư Hiểu Khê ít nhiều sẽ hơn cô nhóc tiểu thư đanh đá này.Cô kéo mạnh cánh tay của cô nhóc ra,chú chó này thật sự hung dữ.Tính tình của nó không giống với vẻ ngoài thân thiện kia.

Nó chỉ ngoan ngoãn bên cạnh Quý Trạch Viễn thôi.Hồi nhỏ cô cũng tò mò mà bị doạ sợ khi ấy may mắn là có anh Tiểu Trạch bên cạnh không là cô đã bị nó xơi rồi.

Bị người khác cản trở,Viên Hân tức tối dậm chân.Cô nàng liền với lấy cục đá dưới chân định đập lên người Lư Hiểu Khê.

Không nhắm đúng vị trí mà là vung đâu đánh đó.Tiếng cốp vang lên rõ to khiến cả hai cô bé phải ngưng lại động tác.

Lư Hiểu Khê mở to mắt nhìn người trước mặt.Là Quý Trạch Viễn lao ra chắn trước người của cô.Vì là ở sau lưng được cậu che chở nên cô không hề nhìn thấy được vẻ mặt lúc này của cậu.

Rất nhanh chỉ nghe thấy âm điệu trầm thấp của cậu vang lên.

- Muốn chơi chứ gì,được thôi.

Tiếng”Cạch” vang lên.Ổ khoá của chiếc lồng sắt được mở ra.Chú chó Rottweiler to lớn lực lưỡng bước ra,nó dụi dụi mõm vào chân của Quý Trạch Viễn lấy lòng.

Cô nhìn thấy cậu ghé xuống nói gì đó với nó còn đưa tay vỗ nhẹ đầu nó mấy cái.Ngay tức khắc con chó hung hăng bổ nhào về phía Viên Hân.

Tiếng sủa đinh tai nhức óc vang lên,tiếng gào khóc của Viên Hân như xé toạt cả bầu không khí lúc này.Lư Hiểu Khê nuốt khan một ngụm nước bọt nhìn chú chó lớn cắn xé cái váy công chúa xinh đẹp của Viên Hân.

Cái miệng lớn với những chiếc răng nhọn.Nhìn đến là hoảng sợ,hai chân cô mềm oặt mà ngồi thụp xuống.Người làm vườn gần đó rất nhanh đã kêu la hốt hoảng chạy lại.

- CON CHÓ KIA MAU NHẢ RA.

Cả tiếng hốt hoảng của cô Triệu vang lên từ đằng kia.

- Ôi Chúa ơi con tôi,mau lên MAU LÊN,MAU ĐÁNH CHẾT CON SÚC SINH KIA.

Chú chó không hề bị lay động,nó như con sói hoang đang giận dữ mà ra sức cắn xé cái váy.Hình như nó không có ý định tổn hại đến cô bé.Lư Hiểu Khê ở khoảng cách gần nên cô có thể nhìn rõ được.

- Được rồi,lại đây nào Bắc Bắc.

Chú chó ngoan ngoãn nhả ra,nó vẫy đuôi mà tiến lại về phía của Quý Trạch Viễn.Một đám người hoảng sợ bế cô bé Viên Hân đã ngất xỉu kia rời đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play