Đầu năm 2000 mọi thứ đều phát triển,đường xá cũng là đường nhựa không còn là những con đường đất cũ kĩ.
Nhà của Lư Hiểu Khê cũng được xem là khá giả,ngôi nhà cấp bốn với mái ngói màu đỏ thẫm.Cô bé 5 tuổi có thân hình tròn tròn như một quả bóng nằm gọn trong vòng tay của cha.Cô bé ra sức nũng nịu trước khi từ biệt cha mình.
- Baba mau đi làm đi,con sẽ đi chơi cùng các bạn.
- Hiểu Hiểu ngoan,buổi trưa nhớ ăn cơm đấy nhé.
- Vâng ạ.
Cha Lư Dực hôn lên trán con bé một cái rồi leo lên chiếc xe máy của mình chạy ra khỏi cổng.Công việc của ông là bác sĩ,sớm tối đều bận rộn.Là gà trống nuôi con,mẹ con bé từ khi sinh con đã mất.
Cô liền đóng cổng nhà lại đi về phía cánh cổng lớn ở bên cạnh.Khác với ngôi nhà của cô,nhà của Quý Trạch Viễn là nhà ba tầng.Cô còn nhỏ nhưng vẫn nhận thức được gia đình của anh không phải dạng vừa.
Thành phố của bọn họ đang sống là thành phố N.Trong những năm gần đây cực kì phát triển,nhà cửa khắp nơi đều mọc lên rất nhiều cũng không ít những ngôi nhà cao tầng.Lư Hiểu Khê còn nhỏ cũng không quan tâm đến vấn đề giàu nghèo.Cô chỉ biết mọi người vui vẻ hạnh phúc là tốt nhất.
Như một thói quen cô lon ton tiến đến cánh cổng lớn của nhà họ Quý.Gần đó có đám trẻ con đang nghịch cát,ở đối diện đang xây dựng công viên nên mới xuất hiện mấy đống cát này.Vừa nhìn thấy thân hình mập mạp của Lư Hiểu Khê thì đám nhóc cười phá lên mà trêu chọc.
- Bé mập đi đâu đấy,lại đây chơi với bọn anh này.
- Không chịu,em không muốn chơi chung với con nhỏ xấu xí đó.
- Đúng rồi,nhỏ đó mập như vậy sẽ đè chết tụi mình.
'.....'
Lư Hiểu Khê đưa mắt nhìn cô bé vừa lên tiếng là Mộ Ái.Con gái của gia đình bác Ba,cô bé đó ngoại hình xinh xắn đáng yêu nên luôn được đám nhóc trong khu yêu thích.
Tính cách của Lư Hiểu Khê hiền lành,cô bé nghe riết thành quen.Baba luôn nói rằng cô không hề xấu cô biết baba chỉ đang nói dối để cô không buồn thôi.Dù sao cô cũng biết soi gương mà,những lúc bất lực như thế cô đều chỉ biết thở dài.
Lư Hiểu Khê không nhìn đám nhóc đó nữa mà chạy thẳng vào bên trong cổng.Từ lúc cô nhận thức được thì đã luôn ở nhà họ Quý.Lý do vì sao thì là vì ở đây có Quý Trạch Viễn.
Cậu không chê bai cô như những đứa trẻ khác,mặc dù tính cách của cậu lạnh nhạt nhưng cô lại không hề thấy ghét một chút nào.Cứ như thế cô trở thành một cái đuôi nhỏ của Quý Trạch Viễn lúc nào không hay.
Vừa chạy đến bên trong sân cô liền trông thấy ông bà Quý đang ngồi trên tấm phản lớn ngoài ban công nhà mà ăn dưa hấu.Bên cạnh còn có một cậu bé khuôn mặt thanh tú yên lặng ngồi ở đó.
Bà Quý trông thấy cô trước liền mỉm cười hiền hòa gọi cô.
- Hiểu Hiểu mau lại đây ăn dưa nè cháu.
- Vâng ạ.
Cô không hề khách sáo một chút nào,vì đã thành một thói quen rồi.Có thể nói cô ăn cơm ở đây không ít lần,ông bà Quý lại cực kì yêu thương cô như cháu gái ruột của mình.Cha Lư Dực cũng không vì thế mà lợi dụng lòng tốt của ông bà,cha cô thường xuyên biếu quà cáp cho họ.
Quý Trạch Viễn đưa mắt nhìn cô rất nhanh liền rời đi,hoàn toàn không có vẻ gì là để ý đến sự xuất hiện của cô.Mọi người đều rõ tính cách lãnh đạm đó của cậu nên không ai lấy làm lạ.
Lư Hiểu Khê nhanh nhẹn chèo lên trên tấm phản,cô tự nhiên mà ngồi bên cạnh cậu.Quý Trạch Viễn học lớp 1 nhưng lại mang dáng vẻ hệt như ông cụ non.Cô không kiềm được mà nghiêng gương mặt núng nính sang nhìn cậu.
- Anh Trạch Viễn ơi,tụi mình ra ngoài chơi đi ạ.
Lúc này cậu đã ăn xong miếng dưa hấu của mình.Đôi mắt đen láy nhìn xuống gương mặt tràn ý cười của cô nhóc.
Lư Hiểu Khê không phải quá xấu.Chỉ là da có chút ngăm với hơi mập mạp một chút,đôi mắt lại đặc biệt phát sáng động lòng người.Ngũ quan hài hòa dễ nhìn,tổng thể thì là một cô nhóc với vẻ ngoài bình thường.
Cậu không có khái niệm về cái đẹp cũng không rảnh mà đi phán xét vẻ ngoài của người khác.Từ nhỏ cậu đã không còn cha mẹ nên cũng dần hình thành nên tính cách này.Ít nhiều thì cậu còn có ông bà bên cạnh nên cũng không u uất.
Chỉ là cậu không thích nói chuyện với người lạ,ngoài việc đọc sách,đi học thì cậu lại càng không đi ra bên ngoài chơi.Biến đổi lớn nhất thì chính là cô nhóc này,cũng chỉ vì lúc trước học mẫu giáo cùng nhau.
Lúc đó nhìn đám trẻ ức hiếp một cô bé nên cậu không kiềm lòng mà đứng lên bảo vệ cô.Đó cũng là lần đầu tiên Quý Trạch Viễn xen vào chuyện của người khác.Kể từ lần đó cô nhóc này liền bám theo cậu.
Đuổi đi cũng không được,kêu cô phiền thì cô cũng không thèm để tâm.Làm đủ mọi cách mà vô dụng nên Quý Trạch Viễn liền mặc kệ cô luôn.Lần đầu tiên trong cuộc đời ấu thơ cậu cảm thấy bất lực với một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT