Những ngày sau đó Lư Hiểu Khê giành toàn bộ thời gian để vui vẻ bên Mễ Ái.Có lẽ vì sự rời đi của Quý Trạch Viễn nên Lưu Tôn Hạo cùng Chư Đình không còn đi chơi nhiều như trước.Cũng đúng thôi bọn họ là anh em tốt của nhau như thế,bây giờ không ở gần thì lấy lí do gì để vui vẻ.

Ngôn Thừa Hi cũng không tiện đi chung với hai cô gái nên cậu biết ý mà lấy cớ đi chỗ khác.Ngày cuối ở đây nên cả hai liền đi đến quán lẩu gần trường.Thật sự nhớ hương vị cũ này,vừa bước vào quán mùi dầu ớt liền xộc lên tận khoang mũi.Lư Hiểu Khê không kiềm được mà hai mắt sáng rực kéo tay Mễ Ái về chiếc bàn đôi gần cửa sổ.

- Chúng ta ngồi đây đi.

- Cậu ngồi trước đi,tớ ra bên ngoài mua nước nhé.

- OK.

Lư Hiểu Khê dõng mắt nhìn theo bóng lưng khuất của Mễ Á sau cánh cửa,trong khi ngồi chờ thì cô liền tự mình gọi trước vài món phụ.Khi bên cạnh xuất hiện bóng người cô lại cứ ngỡ là Mễ Ái nên cũng không ngẩng đầu lên nhìn,thuận miệng cất lời.

- Tiểu Mễ,tớ gọi vài món cậu thích rồi đó cậu muốn gọi thêm gì nữa hong?

Nhược Đan bị cô bạn kéo qua bên này nên còn đang bàng hoàng khi nhìn thấy người thì cô mới không khỏi ngạc nhiên.Con bé này sao lại xuất hiện ở đây?không phải nó đã chuyển đi rồi hay sao?

Cô bạn đi cùng sắc mặt không hề tốt,đôi mắt mèo kẻ sắc bén mà liếc nhìn xuống Lư Hiểu Khê.Một tay mạnh bạo mà giật lấy cuốn menu.

- Này con nhỏ kia.



Không hiểu đang sảy ra chuyện gì nhưng thái độ cọc cằn kia thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.Lư Hiểu khê đưa mắt nhìn hai người trước mắt.Trong khoảng khắc nhìn thấy Nhược Đan cô có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt đấy.Bây giờ cô đã không còn quan tâm những chuyện liên quan đến chị ta nữa rồi,chỉ tổ rước thêm phiền mà thôi.

- Hai chị có chuyện gì?

- Mày còn nói chuyện cái giọng đó với tụi tao?

Đột nhiên từ đâu nhảy đến sững sồ với cô,rõ ràng cô nói chuyện rất đỗi bình thường.Cô còn chưa tức giận khi bị giật mất cuốn menu đâu.Lười phải tiếp những người hành xử thô lỗ như này,Lư Hiểu Khê thu lại ánh mắt của mình.Tiếp tục với lấy cuốn menu lật xem.

- Con nhỏ này mày giả điếc đấy à?

Nhược Đan nhận thấy nhiều ánh mắt đổ về phía này thì liền thu mình,cô vội kéo lấy cánh tay của bạn mình.

- Thôi bỏ qua đi,tụi mình đi ăn thôi.

- Cậu cứ như vậy thì bị người ta dắt mũi mất,tiểu tam phá hoại tình cảm của cậu ở ngay đây.Cậu còn muốn bỏ qua thế nào?Cậu cứ để mình giải quyết thứ mất dạy này.



Nghe tới đây thì có thần thánh cũng không thể bình tĩnh nổi,ám chỉ rõ ràng như vậy.Cái gì tiểu tam,cái gì thứ mất dạy?Lư Hiểu khê vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi còn chưa nói lý thì Mễ Ái từ đâu xông vào.

- Mày nói ai tiểu tam,mày nói lại cho tao nghe.

Một phát mà nắm lấy tóc của cô gái vừa lăng mạ cô mà kéo lấy,nhìn cô nàng nhỏ con vậy thôi chứ sức lực ngang ngửa thanh thiếu niên đấy.Tiếng thét chói tai của cô ả vang lên liền thu hút không ít người vây xem.Cảnh tượng trước mắt liền trở nên hỗn loạn.

- Aaaa con điên này từ đâu ra vậy,đau quá mày bỏ tay ra.

Nhược Đan sợ sệt mà lùi bước chân về,vẻ mặt không khác gì một đóa hoa cúc mềm yếu.Giọng nói run rẩy cất lên.

- Ai đó giúp với,giúp bạn cháu với.

- ???

Chuyện này còn lâu cô mới cho qua,Lư Hiểu Khê không can ra mà còn lao thẳng vào hai người đang cấu xé nhau kia.Mọi ngày nhìn cô hiền lành ít nói là vậy nhưng đụng đến cô hay bạn thân cô thì cô có chảy máu cô cũng chơi tới cùng.

Lư Hiểu khê khi nhỏ đã theo Quý Trạch Viễn học võ nhưng chỉ học qua loa vài điệu cơ bản.Thành công kéo được Mễ Ái ra thì cô liền nhấc chân đá một cú đau đớn vào cẳng chân của cô ả hung dữ kia,thuận tay nắm tóc giật vài cái rõ mạnh cho bõ tức.

Không biết vì lý do gì mà mọi người xung quanh liền tản ra hết không phải tản đi hết mà là rời khỏi quán lẩu luôn.Lúc này bên trong sảnh chỉ còn duy nhất bốn cô nàng,Lư Hiểu Khê chỉnh trang lại đầu tóc cho Mễ Ái rồi phủi hết bụi bẩn trên người cô nàng.

Mễ Ái nào có yên phận,cô nàng hệt như con mèo nóng tính sẽ bổ nhào mà cào xé người ta bất cứ lúc nào.

- Hiểu Hiểu cậu cứ yên tâm,chỗ này đánh nhau cũng không có vấn đề gì đâu.Cậu nhìn đằng đó đi,ông chủ tiệm lẩu bảo kê tụi mình.

???

Lư Hiểu khê nhìn theo hướng chỉ của Mễ Ái thì liền trông thấy Chư Đình,anh ấy là chủ luôn tiệm lẩu này á.Hèn gì khách ban nãy đều rời đi cả.

Chư Đình không tiện xen vào chuyện của con gái,anh ở một bên quan sát,đều là những gương mặt thân quen.Hai cô nàng kia thì là bạn học cùng lớp của anh Nhược Đan cùng Dị Hiên.Đại tiểu thư nho nhã vậy mà lại chạy đến bắt nạt hai cô nhóc sao?

Nhược Đan nhận thấy tình hình không ổn,nên không ngừng kéo lấy tay cô bạn của mình.

- Chúng ta đi thôi Hiên Nhi,kệ bọn họ đi tớ không sao mà?

Mễ Ái nghe đến đây thì cười khẩy thành tiếng.

- Đi đâu,nói chuyện cho rõ đi.Vừa nãy ai mắng bạn tao là tiểu tam.

- Tao đấy,chơi với nhau thì xấc xược như nhau cả.

Lư Hiểu Khê ngăn lại Mễ Ái,cô liếc mắt nhìn hai đàn chị trước mắt rồi chậm rãi bước tới.

- Chị nói tôi là tiểu tam?

- Chẳng lẽ tao nói tao,còn giả bộ thanh cao cái gì.Nếu không phải mày chen chân vào thì Quý Trạch Viễn cũng không bỏ ra nước ngoài,cũng không chia tay với Nhược Đan.Mặt mũi xinh xắn như vậy mà lòng dạ rắn rết.



Nghe đến đây thì cô cũng hiểu vấn đề,Mễ Ái cùng Chư Đình ngơ ngác bật ngửa mà nhìn lấy nhau.Cái này vô lý quá rồi đấy,là Hiểu Khê yêu đương với Trạch Viễn còn là Hiểu Khê chia tay Trạch Viễn trước mà?Nhược Đan kia với Trạch Viễn có quen nhau bao giờ hả?

Lư Hiểu Khê thật sự mệt mỏi với vấn đề này,nó kéo dài từ rất lâu rồi.Mỗi lần làm rõ xong thì lại có người hiểu lầm tiếp.Chi bằng để nhân vật chính làm rõ thì mới chấm dứt được.

Cô liền lấy di động gọi thẳng qua cho Quý Trạch Viễn,quả nhiên chuông vừa reo thì người nào đó liền bắt máy.Âm giọng khàn đặc đan xen niềm vui cất lên.

- Hiểu Hiểu.

- Ừm,có chút chuyện phiền anh làm rõ giúp em.

- Chuyện gì?

Di động vẫn luôn bật loa ngoài nên mọi người ở đây đều nghe rõ cả.Nhược Đan mặt mày tím ngắt,gấp gáp kéo tay bạn mình.

- Chúng ta mau đi thôi,nhanh lên.

- Đi cái gì,để tớ ba mặt một lời.

Dị Hiên càng nói càng hăng,bạn thân mình chịu uất ức như vậy kia mà.Nhưng cô ả lại không ngờ đến cuộc nói chuyện này có cả Quý Trạch Viễn.Càng tốt thôi,nhân vật chính phụ gì đều có mặt cả.Mọi việc không phải đều rõ ràng sao.Cô ả Dị Hiên liền giật lấy di động của Lư Hiểu Khê mà nói.

- Trạch Viễn là cậu à,tớ là Dị Hiên đây?

- Không quen,trả di động lại cho Hiểu Hiểu đi.

‘…’

- Cậu bị con nhỏ đó bỏ bùa hả,sao cậu không gọi điện cho Nhược Đan.Tớ biết hai người yêu nhau nhưng bị người ta phá hoại.Cậu yên tâm đi,loại tiểu tam này tớ sẽ trị,cậu với Nhược Đan phải làm hòa đấy biết chưa.

Ở bên này Quý Trạch Viễn thần sắc không hề tốt mà nghe giọng nói đanh đảnh kia.Khó lắm cô mới chịu chủ động gọi cho anh vậy mà bây giờ cái tình cảnh gì thế này.Anh hơi nhức đầu mà lay lay vầng thái dương.Giọng nói lạnh đến mức người ở đầu dây bên kia cũng thấy e sợ.

- Con mẹ nó cô nói ai là tiểu tam,từ trước đến nay tôi chỉ có một mình Hiểu Hiểu.Nhược Đan là cái mẹ gì mà đem ra đặt chung với em ấy.Cô nói trị ai?nói lại lần nữa xem?

Nói xong anh hơi ngừng lại rồi đổi giọng dịu dàng mà gọi cô.

- Hiểu Hiểu,em còn ở đó không?mấy người này là sao đây.

Lư Hiểu Khê nhún vai rồi đi tới lấy lại di động của mình.Dứt khoác mà cúp ngang cuộc trò chuyện,đôi mắt trong veo thuần khiết lúc này liền trở nên sắc bén.

- Hai chị nghe rõ rồi chứ,đừng có rảnh rỗi mà suốt ngày đi bịa chuyện vu khống người khác. Còn nữa,chị nên xem lại bạn thân của mình đi,chị thì ra mặt đánh đến trầy cả mặt mà chị ta có nhảy vào giúp không? hay ở kia tỏ vẻ yếu đuối.Tôi thấy tội nghiệp cho chị quá,bị bạn dắt mũi đến như con ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play