Ông nội Quý không ở lại lâu,vừa dặn dò Quý Trạch Viễn đôi câu liền rời đi.

Lúc này bên ngoài hành lang trường học không còn bóng dáng học sinh.Chỉ nghe thấy âm thanh giảng bài của giảng viên vọng ra.Quý Trạch Viễn tựa lưng vào tường,tầm mắt di chuyển xuống bên dưới mũi giày.Tâm trạng cực kì phức tạp.

Trong tầm mắt liền xuất hiện đôi chân nhỏ nhắn cùng chiếc giày màu hồng nhạt.Lư Hiểu Khê đứng trước mặt anh,bởi vì anh quá cao nên cô luôn phải ngưỡng cổ để nói chuyện.

- Anh Tiểu Trạch,anh thấy không khoẻ ở đâu ạ?

Quý Trạch Viễn cụp mắt nhìn thiếu nữ trước mắt mình.Cặp mắt trong veo đen nhánh,hàng mi dài khẽ chớp hai lần.Thật lâu sau cổ họng anh mới phát ra được âm thanh.Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.

- Ban nãy em đều nhìn thấy tất cả?

- Dạ.

- Em không cảm thấy anh rất hung dữ sao?

Quả thật lúc đó cô đã bị doạ sợ.Là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng anh đánh mất lí trí như thế.Cô đã từng nhìn thấy anh đánh nhau rồi nhưng không phải ở trong bộ dạng mất kiểm soát như vậy.

Nhưng như thế thì sao chứ,cô không hề quan tâm một chút nào cả.Thiếu niên của cô dù có ở trong bộ dạng nào thì cô đều thích.Sau khi nghe rõ lý do đánh nhau thì cô lại càng đau lòng cho anh thêm thôi.Làm sao cô có thể sợ hãi anh được.

Lư Hiểu Khê khẽ nắm lấy bàn tay của Quý Trạch Viễn,trên đó vẫn còn vết trầy xước để lại.Môi nhỏ khẽ mím chặt lại,cô cẩn thận mà nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm kia của anh.

- Anh không hung dữ,anh Tiểu Trạch là người tốt.Sau này anh đừng tự nói bản thân mình như vậy nữa,em sẽ không vui.

- Ừm,sau này anh sẽ không như vậy.

Quý Trạch Viễn như được thả lỏng mà nhắm chặt mắt.Đã luôn biết trước đáp án nhưng anh vẫn lo sợ mà dò hỏi cô.Nghe chính miệng cô nói ra anh mới yên tâm hơn.

Khẽ đưa tay xuống nắm chặt lấy tay của cô mà dẫn đi.

- Hiểu Hiểu mau về lớp học thôi,em học đâu thói trốn học thế hả.

- Em…em xin giáo viên đi vệ sinh,sau đó lén chạy đến đây.

- Như vậy là hư đấy biết không.

“……”

Có hư thì cũng là học theo anh thôi,Lư Hiểu Khê không thèm đáp lại anh.Ngoan ngoãn mà đi theo phía sau,tầm mắt nhìn đến góc nghiêng yên tĩnh của Quý Trạch Viễn.

Cô không biết phải nói làm sao nhưng cô có thể cảm nhận được.Anh thật sự rất nhạy cảm,tâm tư lại sâu kín.Một Quý Trạch Viễn luôn ưu tú lại tự dìm bản thân của mình tự cho rằng mình không tốt.

Nhưng cô sẽ không để anh có những suy nghĩ như thế.Chắc chắn vì anh thiếu tình thương của cha mẹ lại không có người bên cạnh dạy anh cách yêu thương bản thân mình nên anh mới thành ra như thế.

Hãy để cô từng chút một tiến đến bên cạnh anh.Cô yêu thương anh còn anh sẽ bảo vệ cô.

———————

Những ngày sau đó cuộc sống của bọn họ đều diễn ra bình thường.Tần Kiêu xuất viện cũng quay lại trường học.Cậu ta không tìm Quý Trạch Viễn gây sự nữa,mà còn chủ động tìm đến cửa để xin lỗi.

Bây giờ là trong kì nghỉ hè không phải tấp bật đến lớp học nữa.Sau những tháng hè này Lư Hiểu Khê sẽ chính thức bước vào lớp 10 còn Quý Trạch Viễn sẽ là học sinh lớp 11.

Lư Hiểu Khê ở trong phòng ngủ học bài.Đến giờ cơm trưa liền có người đến gõ cửa.

- Tiểu Khê,mau xuống ăn cơm đi con.

- Dạ.

Là tiếng của cô Thẩm,người giúp việc mới mà cha cô vừa thuê.Những người trước đó xấu xa bao nhiêu thì cô Thẩm lại hiền lành tốt bụng gấp bội.

Mọi việc trong nhà đều ngăn nắp gọn gàng.Cô Thẩm còn kiêm luôn việc đưa đón tiểu Khải,không cần cô phải tốn công mỗi ngày đi ngược đường để đón cậu bé.

Ăn xong cơm trưa Lư Hiểu Khê lại đem balo rời khỏi nhà.Dạo gần đây cô thường xuyên đến thư viện học bài cùng Quý Trạch Viễn.Ở đó có đủ loại sách mà bọn cô cần không phải tốn công đi tìm.

Từ trong nhà đi ra thì cô đã trông thấy bóng dáng cao lớn của Quý Trạch Viễn trước cổng.Một thân đồ thể thao trắng đơn giản nhưng ở trên người anh vừa vặn lại bắt mắt đến lạ.

Đôi chân dài đứng bắt chéo qua nhau.Sống lưng thẳng đứng nhìn về một hướng,ngũ quan anh tuấn sắc xảo.Nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác khó gần.

Lư Hiểu Khê nào có cảm thấy anh khó gần,vì cô biết anh ở trước mắt cô lúc nào cũng là một thiếu niên ôn nhu ấm áp.Đâu có như những lời người khác đồn đại cao lãnh,lạnh lùng kia chứ.

Ngay tức thì cánh tay của anh liền được bàn tay mềm mại của thiếu nữ chạm đến.Theo bản năng muốn vùng ra thì mùi hương quen thuộc bao lấy khoang mũi.Quý Trạch Viễn lúc này mới thu lại dáng vẻ ngông nghênh của mình,anh đưa mắt nhìn xuống thiếu nữ trước mắt.Nghe đến giọng nói ngọt ngào của cô.

- Anh chờ có lâu không?

- Không lâu,vừa kịp lúc là em đã ra rồi.

Nói xạo,rõ ràng khi nãy cô còn đứng ở phía sau ngắm anh mất một lúc lâu đấy.Lư Hiểu Khê không vạch trần anh mà nén cười trong lòng.Cảm giác ấm áp lan toả đến đầu quả tim nhỏ bé của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play