Trở lại phòng ngủ, Diệp Sơ Ảnh nằm trên giường nhớ lại một ngày thần kỳ hôm nay, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều phiền toái đọng lại trong lòng đều lập tức được giải quyết, dễ dàng đến khó tả, cô thở ra một hơi dài, đeo tai nghe lên, bắt đầu nghe radio. Đây cũng là một thói quen học được từ chỗ Hạ Vũ, bởi vì Hạ Vũ rất thích nghe radio, cho nên ở nhà thỉnh thoảng sẽ phát một số chương trình, Diệp Sơ Ảnh cảm thấy cũng dễ nghe, từ từ tập thành thói quen nghe chương trình trước khi đi ngủ. Hiện tại cô đang nghe chương trình của một nữ phát thanh viên mà Hạ Vũ rất thích, giọng nói của nữ phát thanh viên rất nhẹ nhàng êm tai, làm cho người ta một loại cảm giác rất ấm áp.
"Chào buổi tối, các bạn thính giả thân mến, hôm nay tôi mang đến cho mọi người một bài văn do Chu Mộc Nam viết: 《 Mong mọi lời ngủ ngon đều được đáp lại 》."
Chu Mộc Nam? Diệp Sơ Ảnh cảm thấy cái tên này có hơi quen quen, sau khi nghĩ lại cô mới nhớ ra đó là một người bạn mà Hạ Vũ và Tô Tú từng nhắc đến, không khỏi nở nụ cười, không ngờ nghe đại một chương trình nào đó thôi mà cũng vẫn liên quan đến Hạ Vũ nữa. Sau đó nữ phát thanh viên bắt đầu đọc lên, đó là một bài viết có hơi ra vẻ một chút, nhưng hợp với tâm trạng hiện tại, cũng rất tốt. Diệp Sơ Ảnh lật người lại, bắt đầu cẩn thận lắng nghe:
Mỗi tối trước khi 10 tuổi, cha của Lâm Hạ vẫn luôn ngồi ở đầu giường kể chuyện cho cô nghe, chờ đến khi Lâm Hạ nghe kể chuyện đến mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, cha sẽ cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, rồi gãi gãi tóc cô, nói: "Bé cưng, ngủ ngon nhé." Sau đó Lâm Hạ ôm gấu bông nặng nề rơi vào giấc ngủ, cô bắt đầu cảm thấy ngủ ngon là một từ rất dịu nhàng, bởi vì khi nghe ngủ ngon, luôn luôn là sau câu chuyện cổ tích của công chúa và hoàng tử, cũng luôn là ở trong ổ chăn ấm áp.
Năm 14 tuổi, Lâm Hạ đã qua tuổi nghe truyện cổ tích, công việc của cha càng ngày càng bận rộn, luôn rất khuya mới có thể về đến nhà. Lúc ấy, Lâm Hạ đang học năm thứ hai của cấp hai, cô thích một nam sinh trong lớp. Đó là một chàng trai như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết thanh xuân, vóc dáng cao ráo, lúc cười rộ lên sẽ lộ ra một hàm răng trắng sáng, hơn nữa còn học rất giỏi. Trong một cuộc thi hùng biện, chàng trai đứng trên bục giảng đĩnh đạc nói, Lâm Hạ ngồi ở phía xa nhìn cậu, nhìn đến mặt cũng bỗng nhiên đỏ lên. Những ngày sau đó, cô luôn lén lút chú ý đến cậu, chú ý thấy mỗi bữa sáng dường như cậu thích nhất là ăn xôi, chú ý thấy cậu thích uống Sprite và không bao giờ uống Coca, chú ý thấy mỗi ngày sau giờ học cậu sẽ ở lại trường chơi một trận bóng rổ với bạn bè. Nhưng cô chỉ lén lút chú ý như vậy, cũng không có quá nhiều hy vọng xa vời. Cho đến một ngày, lớp học chuẩn bị tổ chức một buổi liên hoan, giáo viên đã giao cho Lâm Hạ làm ủy viên phụ trách văn nghệ, sau đó nói chàng trai là lớp trưởng đến hoàn thành với cô. Vì thế, hai người bắt đầu từ từ giao thoa.
Một ngày trước buổi liên hoan, chàng trai gọi điện thoại đến nhà Lâm Hạ, nói rằng có chút chuyện cậu quên xác nhận ở trường, muốn thảo luận lại với cô. Cho nên Lâm Hạ ôm điện thoại chui vào ổ chăn, chàng trai là một người rất có trách nhiệm, vẫn luôn nói chuyện trong điện thoại rất lâu, cho đến nói xong lời cuối cùng, chàng trai nói: "Ừm, cứ như vậy nha. Ngủ ngon." Nhịp tim của Lâm Hạ đột nhiên chậm lại nửa nhịp, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một chàng trai nói "Ngủ ngon" với mình, cô bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng cúp điện thoại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT