"Kỳ lạ. Chắc phải về đến nhà rồi chứ!" Diệp Sơ Ảnh nghi ngờ rút chìa khóa về, đi vào trong, lại phát hiện Hạ Vũ lúc này đã ngã trên sô pha nghiêng đầu ngủ thiếp đi, dưới chân còn để một túi giấy. Diệp Sơ Ảnh nhìn Hạ Vũ há miệng, vẻ mặt dại ra, vốn dĩ muốn cười một cái, nhưng vừa mỉm cười nước mắt đã chảy ra. Thật ra mấy ngày qua, tâm trạng cô vẫn luôn không tốt lắm, rối rắm, tủi thân, buồn bã, nghĩ rằng Hạ Vũ đã quên mất cuộc hẹn của bọn họ, nhưng thật ra Hạ Vũ vẫn nhớ rõ, không chỉ nhớ, mà còn làm việc suốt đêm vì cuộc hẹn này. Cô cảm thấy những cảm xúc bị đè nén trong lòng đã tan biến trong tích tắc, chậm rãi đi đến bên sô pha, cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Vũ.
"Hạ Vũ... Thật tốt khi gặp được anh." Diệp Sơ Ảnh khẽ nói.
Đáp lại cô là một tiếng "Tạch", nước miếng chảy xuống từ khóe miệng Hạ Vũ, nhỏ giọt lên cổ tay cô...
"Thật là." Diệp Sơ Ảnh đứng dậy, rút một tờ khăn giấy bỏ ghét lau đi, "Không lúc nào mà không nghi ngờ khẩu vị của mình hết đó." Cô vừa oán giận vừa phiền não, dù sao cũng không thể để anh ngủ trên sô pha thế này, nhưng đánh thức thì lại có vẻ không đạo đức cho lắm. Cô chỉ có thể cúi người xuống, kéo Hạ Vũ lên, lôi vào trong phòng.
"Rõ ràng là gầy như xương sườn thế mà, sao lại kéo tốn sức vậy nè..."Diệp Sơ Ảnh cuối cùng cũng kéo được Hạ Vũ vào phòng, vừa thở hổn hển, vừa quay đầu liếc nhìn Hạ Vũ một cái, phát hiện Hạ Vũ không còn cái mặt dại ra kia, mà đang cố gắng nhịn cười.
"Được nha cái tên Hạ Vũ này, anh giả bộ ngủ!" Diệp Sơ Ảnh buông Hạ Vũ ra, đá anh lên giường, "Tên khốn kiếp! Cho anh giả bộ ngủ này! Cho anh giả bộ ngủ này!" Vừa mắng vừa xông lên đấm anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT