Bất Oán

Chương 9: Thật là nhẫn nại


2 tháng

trướctiếp

Hoàng đế Lương quốc là một người dễ nói chuyện, cũng không làm khó Hồng Thanh Viễn, chỉ nói vài lời, liền để Hồng Thanh Viễn xuất cung.

Mỗi một bước Hồng Thanh Viễn đi ra khỏi hoàng cung Lương quốc đều giống như giẫm lên máu thịt của mình, mỗi một lần uốn cong đầu gối, đều giống như đang cắt thịt của mình.

Y còn cảm thấy có chút may mắn, lễ phục Hồng quốc là màu đỏ, nếu không máu đã sớm thấm ướt quần áo làm cho người ta rất dễ dàng phát hiện.

Từ Đa Thủy lại muốn ôm y, nhưng lần này Hồng Thanh Viễn cứng rắn cự tuyệt.

Là hoàng tử Hồng quốc, hắn nhất định phải tự mình đi ra hoàng cung. Mặc dù mỗi một bước đều bước ra một cái dấu chân máu, cũng muốn chính mình đi ra ngoài.

Tuyết Phi không có tư cách tiến cung, nàng chỉ có thể lo lắng chờ ở trên xe ngựa ngoài cung.

Thấy thái giám xa xa mang theo điện hạ trở về, Tuyết Phi vội vàng nghênh đón. Thế nhưng, nàng lập tức nhạy bén phát hiện, cả người Hồng Thanh Viễn đều tản ra mùi máu tươi.

Quay đầu nhìn lại, Tuyết Phi càng sợ đến mức trái tim muốn ngừng đập, phía dưới vạt áo lễ phục của Hồng Thanh Viễn kéo theo một chuỗi dấu chân máu.

"Điện hạ!" Thanh âm Tuyết Phi cũng biến điệu.

Hồng Thanh Viễn khoát tay với thị nữ của mình, Tuyết Phi vội vàng đưa tay đỡ Hồng Thanh Viễn. Dưới tay nàng, toàn thân Hồng Thanh Viễn căng cứng.

Hồng Thanh Viễn giờ phút này còn tỉnh táo chính là nhờ vào một hơi cầm cự, y biết mình chỉ cần mở miệng, tiết ra cơn tức này, mình nhất định sẽ tê liệt ngã xuống đất không bò dậy nổi.

Tuyết Phi đi theo Hồng Thanh Viễn nhiều năm, tự nhiên biết tâm tư chủ tử, nhìn như đỡ Hồng Thanh Viễn, kỳ thật nàng cơ hồ là dựng chủ tử nhà mình lên.

Chủ tử hẳn là trên đùi bị thương, Tuyết Phi tận lực gánh vác thể trọng của chủ tử nhà mình. Cũng may nàng là người tập võ, lực cánh tay vẫn có một chút.

Sau khi Từ Đa Thủy thoát khỏi cữu cữu lôi kéo mình hỏi đông hỏi tây, vội vàng đuổi ra ngoài cửa cung, xe ngựa Hồng quốc đã không còn.

Trong xe ngựa, Hồng Thanh Viễn tê liệt tựa vào một góc, trên đầu gối đau đớn vô tận, đầu lưỡi tê dại đau đớn đều đang tra tấn thần kinh của y.

Tuyết Phi đút cho Hồng Thanh Viễn một viên đan dược, y liền nhắm mắt tựa vào một góc xe ngựa không lên tiếng nữa.

Giờ phút này Hồng Thanh Viễn giống như một món đồ sứ men xanh mỏng, nhìn qua tinh xảo lại dễ vỡ. Trên trán lại thấm ra một tầng mồ hôi nhỏ, Tuyết Phi muốn lấy khăn lau mồ hôi lạnh cho Hồng Thanh Viễn.

Nhưng dù đụng chạm nhẹ nhàng như thế nào cũng sẽ làm cho y bị thương thêm, Tuyết Phi cảm thấy tay cầm khăn của mình đều đang run rẩy.

"Điện hạ, đến phủ Quốc công rồi, mời xuống xe!" tùy tùng bên ngoài xe ngựa lớn tiếng nói.

Hồng Thanh Viễn run rẩy như ngọc dễ vỡ, nếu như không cẩn thận nhìn thì sẽ không phát hiện được.

"Tiểu ca, có thể để xe ngựa trực tiếp đi vào không? Dừng ở cửa viện điện hạ là được?" Tuyết Phi thấp giọng cầu xin.

"Tuyết Phi cô nương, đây chính là phủ Quốc Công. Xe ngựa được trực tiếp vào phủ Quốc Công là xe của đương kim Hoàng đế bệ hạ. Không giấu gì ngài, ngay cả Thái tử điện hạ đến phủ Quốc công chúng ta cũng phải xuống xe ở cửa, tự mình đi vào!" Tùy tùng lái xe lớn tiếng trả lời.

Hồng Thanh Viễn khoát tay áo, ngăn Tuyết Phi tiếp tục cầu xin. Y có thể tự mình đi ra hoàng cung, nghĩ đến từ cửa lớn phủ Quốc Công trở về viện của mình cũng sẽ không lấy mạng của y được.

Tuyết Phi vội vàng tiến lên đỡ Hồng Thanh Viễn xuống xe. Đáy xe của Hồng Quốc thấp, nhẹ nhàng bước một bước là có thể xuống xe chạm đất. Nhưng giờ phút này một bước nhẹ nhàng, hơi hơi cong đầu gối một chút lại làm cho người nào đó trên xe ngựa thống khổ vạn phần.

Hồng Thanh Viễn cắn môi dưới, nhẫn tâm bước xuống xe. Chân y còn chưa chạm đất, một trận trời đất quay cuồng, người đã bị người khác đánh ngang ôm vào trong ngực.

"Tiểu Hầu gia!" Tuyết Phi kinh ngạc võ công của Tiểu Hầu gia. Người có thể dễ dàng cướp người từ trong tay mình như vậy, thật lòng không nhiều lắm.

Chỉ thấy Từ Đa Thủy ôm ngang Hồng Thanh Viễn sải bước đi vào phủ Quốc Công.

Hồng Thanh Viễn vốn là muốn nói cái gì đó, cũng không biết có phải mất máu quá nhiều hay không, đau đớn cùng lạnh lẽo quanh thân làm cho y tham luyến cái ôm ấm áp dễ chịu này.

Từ Đa Thủy hẳn là cưỡi ngựa đuổi tới, cả người đều nóng hừng hực, còn mang theo một chút mùi mồ hôi.

Hồng Thanh Viễn ở trong cái ôm ấm áp kia bất giác thả lỏng thân thể, thật sự là quá đau quá lạnh, để cho mình nghỉ ngơi một chút đi. Y đầu đội kim quan vô lực tựa đầu mình vào hõm vai thiếu niên.

Từ Đa Thủy ngửi thấy mùi máu tươi trên người Hồng Thanh Viễn, mày nhíu chặt. Hạ nhân phủ Quốc Công cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Hầu gia mặc dù ở bên ngoài kiêu căng, nhưng ở trong phủ vẫn rất thân thiện. Bình thường nếu hạ nhân không cố ý chọc tới hắn, Từ Đa Thủy rất ít khi nổi giận trong phủ.

Giờ phút này, Từ Đa Thủy lông mày có thể kẹp chết một con ruồi, trên đường gặp được hắn, hạ nhân Quốc Công phủ đều cẩn thận cúi đầu hành lễ.

Hồng Thanh Viễn cho rằng Từ Đa Thủy sẽ đem hắn ôm về viện của mình, không nghĩ tới thiếu niên này lại đem hắn ôm vào một cái viện xa lạ.

Lúc vào viện, y liếc mắt nhìn bảng hiệu treo trước cửa viện, không biết là đứa bé nào viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: bách chiến bách thắng. Có thể là kiểu chữ buồn cười kia, làm cho khóe miệng yếu ớt giống như tờ giấy trắng kéo ra một nụ cười như có như không.

Từ Đa Thủy cũng không có thời gian nhìn kỹ Hồng Thanh Viễn tươi cười, hắn hiện tại quan tâm chính là ngọc nhân nhi ca ca còn đang chảy máu chân.

"Ngọc Kiều, Ngọc Diễm, chuẩn bị nước nóng, thuốc trị thương, lập tức cần dùng!" Từ Đa Thủy lớn tiếng hô, ôm ngọc nhân nhi ca ca yếu ớt vào sân sau.

Từ trong phòng chạy ra hai thiếu nữ xinh đẹp, giòn tan đáp ứng sau đó liền bắt đầu chỉ huy đầy sân hạ nhân hành động.

Từ Đa Thủy ôm Hồng Thanh Viễn tiến quân thần tốc, thẳng đến khi đặt y lên một chiếc giường bạch ngọc.

Tuyết Phi vẫn đi theo phía sau hai người, nàng biết Từ Đa Thủy đây là đem chủ tử nhà mình ôm trở lại trong viện của hắn. Không hổ là viện của tiểu Hầu gia, bên trong tất cả đều là đồ tốt, ngay cả chậu đựng nước cũng là cống phẩm chuyên môn nung.

Sau khi Từ Đa Thủy đặt Hồng Thanh Viễn lên giường của mình, định đưa tay vén áo bào của hắn lên, Hồng Thanh Viễn đưa tay ngăn lại.

"Yên tâm đi, xử lý ngoại thương ta rất lợi hại. Sẽ không làm huynh đau hơn đâu." Từ Đa Thủy trầm giọng trả lời.

Hồng Thanh Viễn cuối cùng buông tay ngăn cản thiếu niên.

Từ Đa Thủy vén vạt áo lễ phục y lên, hai ống quần Hồng Thanh Viễn từ đầu gối xuống bắt đầu ướt sũng. Tất trắng như tuyết cũng đều biến thành màu nâu đỏ sậm.

Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí giúp Hồng Thanh Viễn cởi tất giày, giày gấm đỏ thẫm tinh xảo đều bởi vì máu dính dính ở trên chân. Sau khi bỏ tất giày, trên bàn chân trắng nõn của y tất cả đều là vết máu màu đỏ sắt.

Từ Đa Thủy nhíu mày càng chặt hơn, hắn biết trong cung vẫn có đủ loại biện pháp chỉnh người, nhưng là, bởi vì không ai dám dùng ở trên người hắn, cho nên hắn mỗi lần đều chỉ là nghe cho vui.

Hiện tại, nhìn thấy hai chân loang lổ vết máu của Hồng Thanh Viễn, Từ Đa Thủy đột nhiên cảm thấy biện pháp chỉnh người này quả thực biến thái đến đáng hận.

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp huynh đòi lại món nợ này!" Từ Đa Thủy một bên đem ống quần bị máu tươi thấm ướt cắt bỏ, một bên hung tợn nói.

Bởi vì thời gian có chút lâu, vải vóc quần dính vào vết thương của Hồng Thanh Viễn, quả thực không dễ dàng xé xuống. Các tỳ nữ của Từ Đa Thủy bưng thuốc trị thương, chậu nước, dụng cụ, đẩy Tuyết Phi đang đứng trước giường ra.

Tuyết Phi thấy một màn như vậy cảm thấy quả thực ngoài dự liệu. Tỳ nữ hạ nhân trong viện của Từ tiểu hầu gia đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, Từ Đa Thủy ra lệnh một tiếng, không có bất luận kẻ nào kích động rối loạn, tất cả mọi người thập phần có trật tự mà làm chuyện của mình.

Cái này căn bản cũng không giống như là đình viện của kẻ ăn chơi trác táng, nếu quả thật muốn nói, thì càng giống một cái quân doanh chiến đấu loại nhỏ, mọi người chức vụ gì thì làm việc nấy, gọn gàng ngăn nắp.

Từ Đa Thủy nhìn ống quần dính máu thịt, nhíu mày càng sâu. Một tỳ nữ im lặng đưa nhíp trúc lên, Từ Đa Thủy nhìn đầu gối đang rỉ máu, "Ta muốn giúp ngươi rút mảnh sứ vỡ ra khỏi thịt, có thể sẽ hơi đau, ngươi nhẫn nại một chút. Thủ pháp của ta rất nhanh." Từ Đa Thủy trầm giọng nói.

Vẫn là thanh âm của thiếu niên kia, nhưng lời nói ra lại làm cho Hồng Thanh Viễn ấm áp. "Ngươi làm đi! Ta không đau." Y trên mặt đã hoàn toàn không còn huyết sắc nhẹ giọng trả lời.

Từ Đa Thủy là phái hành động, nói xong sau đó liền bắt đầu vùi đầu vào đầu gối y, từ trong thịt đem từng mảnh từng mảnh sứ vỡ đều rút ra.

Theo động tác của thiếu niên, mặc dù Hồng Thanh Viễn có giỏi nhẫn nhịn như thế nào, hắn vẫn run rẩy theo bản năng.

Tay Từ Đa Thủy rất đẹp, ngón tay trắng nõn của thiếu niên đều bóng loáng, móng tay cắt mượt mà gọn gàng. Tay Từ Đa Thủy rất vững, giống như ngự y có nhiều năm kinh nghiệm, nhẹ nhàng cầm một góc mảnh sứ lên, lấy tốc độ nhanh nhất rút ra.

Nhưng mặc dù tay Từ Đa Thủy ổn định nhanh hơn nữa, Hồng Thanh Viễn vẫn phải chịu đựng loại đau đớn như rút gân lột xương này. Hồng Thanh Viễn gắt gao nắm chặt tay áo, gần như muốn xé nát chất liệu gấm vóc tốt nhất. Sau khi mảnh sứ cuối cùng được rút ra khỏi da thịt, Hồng Thanh Viễn giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước.

"Thiếu gia, thuốc đã nấu xong." Một hạ nhân bưng một chén thuốc đen như mực đi vào.

"Để ở đó cho nguội đã. Băng bó xong là có thể uống." Từ Đa Thủy buông cái nhíp trúc trong tay xuống.

Bởi vì có máu tươi thấm ướt, ống quần bị cắt đứt cũng từ trên miệng vết thương xé xuống. Hồng Thanh Viễn giống như một con cá được vớt lên từ trong nước, há to miệng, không ngừng thở hổn hển.

"Được rồi, sắp khỏi rồi, bôi thuốc sẽ không đau nữa." Từ Đa Thủy nhẹ giọng nói.

Hồng Thanh Viễn đã gần như ngất xỉu, lý trí từng chút từng chút rời khỏi hắn, đầu óc của hắn trở nên trống rỗng. Đợi đến khi Từ Đa Thủy giúp hắn băng bó xong hai đầu gối thê thảm, Hồng Thanh Viễn đã trong trạng thái nửa hôn mê. Từ Đa Thủy nhẹ nhàng ngây ngốc nâng y dậy, nâng khuôn mặt trắng bệch của Hồng Thanh Viễn lên, "Ngoan ngoãn uống thuốc đi. Uống thuốc ngủ một giấc là được rồi."

"Ừm... Đắng, không ngon!" Giọng mũi Hồng Thanh Viễn nặng nề lầm bầm.

Từ Đa Thủy luống cuống ôm lấy người, "Ngoan ngoãn uống thuốc xong sẽ có kẹo đường ăn."

Không biết y lại lầm bầm những gì, cuối cùng cũng uống sạch thuốc trong chén. Rốt cuộc chống đỡ không nổi, đầu rũ xuống bả vai Từ Đa Thủy, rơi vào hôn mê.

Hạ nhân nhận lấy chén thuốc trong tay Từ Đa Thủy, thiếu niên đưa tay cởi kim quan trên đầu Hồng Thanh Viễn xuống.

Một đầu tóc đen nhánh không có kim quan trói buộc,rơi xuống, rải rác ở phía sau người đang mất đi ý thức.

"Tiểu Hầu gia!" Tuyết Phi ở một bên kinh thanh kêu lên.

Từ Đa Thủy nhướng mày liếc nàng một cái, "Chẳng lẽ để cho chủ tử của ngươi cứ như vậy ngủ một đêm? Nếu để cho hắn ngủ như vậy, hiện tại chỉ mất nửa cái mạng, ngày mai chính là mất luôn cái mạng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp