Bất Oán

Chương 8: Mảnh sứ vỡ găm vào da thịt


2 tháng

trướctiếp

Hồng Thanh Viễn ngồi một mình trong thiên điện cũng không đợi được ngự y trong cung. Vốn Từ Đa Thủy muốn cùng y tới đây chờ ngự y, nhưng lại bị Đại hoàng tử giữ lại.

Có thể nhìn ra được, Từ Đa Thủy cùng Đại hoàng tử có quan hệ rất thân thiết.

Đại hoàng tử luôn tao nhã lịch sự, ngoai hình tuấn mỹ phong lưu, cũng đúng là loại hình Từ Đa Thủy thích.

Nhìn thấy Nhị hoàng tử hùng hổ mang theo mấy tên ăn chơi trác táng vào thiên điện, Hồng Thanh Viễn liền biết hôm nay Nhị hoàng tử này sẽ không bỏ qua cho mình.

Chẳng qua đang ở trong hoàng cung Lương quốc, Nhị hoàng tử sẽ để mình chịu chút đau khổ, nhưng dù sao cũng không đến mức muốn tánh mạng của y.

Lương Sùng Văn vênh váo tự đắc đi vào thiên điện. Hồng Thanh Viễn đứng lên khom lưng hành lễ. Theo lý, nhị hoàng tử đối với hoàng tử nước láng giềng hẳn là phải đồng dạng đáp lễ.

Nhưng nhị hoàng tử chỉ khinh thường liếc mắt một cái, liền ngồi thẳng lên chủ vị. Đám chân chó phía sau hắn cũng giống như đã quên Hồng Thanh Viễn là hoàng tử một nước, không có một ai hành lễ với Hồng Thanh Viễn.

Hồng Thanh Viễn không nói gì, nhị hoàng tử này rõ ràng là tới bới móc, y thân ở thế yếu, không cần phải cứng đối cứng với hắn.

"Nếu Nhị hoàng tử điện hạ muốn nghỉ ngơi ở thiên điện, vậy Thanh Viễn về trước. " Hồng Thanh Viễn đứng dậy định trở lại yến hội.

Ở yến hội, Nhị hoàng tử điện hạ kiêu ngạo ương ngạnh vẫn phải thu liễm một chút.

Rầm một tiếng, chỉ thấy Lương Sùng Văn hung hăng quét bộ trà cụ trong tay xuống đất. Trong khoảnh khắc, trên mặt đất trước mặt Nhị hoàng tử tràn đầy mảnh gốm sứ sắc nhọn.

"Thì ra Hồng quốc lại không có quy củ như vậy? Tới nhà người khác làm khách, nhấc chân liền đi, chẳng lẽ ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi chủ nhân một câu sao?" Lương Sùng Văn ngồi lành lạnh nói.

"Còn tưởng cái gì đại Hồng quốc, ta thấy cũng chỉ có thể này? Nhìn xem, ngay cả một chút lễ nghĩa cũng không biết, còn là hoàng tử một nước nữa!" Lý gia công tử ở một bên châm chọc nói.

Hồng Thanh Viễn hít sâu một hơi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhìn thị vệ canh giữ ở cửa, Hồng Thanh Viễn chỉ có thể xoay người, đi tới trước mặt Lương Sùng Văn.

Hồng Thanh Viễn tuấn mỹ mặc chính trang hơi khom người, xem như hành lễ với Lương Sùng Văn, "Nhị hoàng tử điện hạ, hiện tại ta có thể đi rồi......"

Không đợi Hồng Thanh Viễn nói xong, chân hắn bị người từ phía sau hung hăng đạp một cước.

Hồng Thanh Viễn mất thăng bằng, hung hăng quỳ trên mảnh sứ sắc nhọn trên mặt đất.

Một cỗ đau đớn thấu tim dọc theo đầu gối mà lên, xông thẳng vào não Hồng Thanh Viễn.

"Nhị hoàng tử thật đúng là tri lễ, biết đến nhà người khác làm khách thì phải có dáng vẻ của khách." Lương Sùng Văn nhìn thấy thanh niên quỳ gối trên mảnh sứ vỡ, cười híp mắt nói.

Hồng Thanh Viễn muốn đứng lên, nhưng hai thị vệ Lương quốc bên cạnh hắn hung hăng đè lên hai vai hắn, mảnh sứ vốn đã găm vào đầu gối lại đâm sâu vào trong da thịt hai phần.

Hồng Thanh Viễn không thể không cắn chặt răng mới không vì đau đớn bị mảnh sứ cắt thịt mà kêu lên thành tiếng.

Bất quá, mồ hôi lạnh cơ hồ trong nháy mắt ướt đẫm quần áo y.
Y vốn đã tái nhợt giờ phút này trên mặt càng thêm xanh trắng, trên trán tràn đầy mồ hôi. Ngay cả thở dốc cũng cảm thấy nặng nề.

Lương Sùng Văn ngồi ở trên nhìn Hồng Thanh Viễn như vậy lại có vẻ vui vẻ dị thường.

"Ấy ấy!
Đều nói Hồng quốc đại hoàng tử tuấn mỹ dị thường, có điều ta lại cảm thấy vẫn là nhị hoàng tử kiều diễm hơn mới đúng. Các ngươi nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ trắng này, lại thêm chút mồ hôi, thật giống như giọt nước mưa đọng lại trên cánh sen, khiến người ta hết lòng trìu mến!".

"Phải không? Ha ha ha.....". Lương Sùng Văn giống như phát hiện ra đại lục mới, nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của Hồng Thanh Viễn trêu chọc nói.

"Còn không phải sao! Nhìn nhị hoàng tử này so với các công tử ở Hậu Đình Hoa Quán còn khiến người ta mê đắm hơn!"

"Hồng vương lão nhi đưa đến Lương quốc chúng ta một kiều khách như hoa như ngọc như vậy, không phải là muốn hai nước liên hôn chứ?".

"Đáng tiếc, tổ tiên Lương quốc chúng ta có quy củ, các công tử này vào phủ nhiều lắm cũng chỉ là thiếp! Dù cho nhị hoàng tử kiều mỵ như thế nào, cũng chỉ có thể làm trắc phi".

"Không biết Hồng Vương lão nhi biết quy củ của Lương quốc chúng ta, có hối hận hay không? Ha ha ha.....". Lý công tử ở một bên ồn ào nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, cho dù thân phận nhị hoàng tử có cao quý thế nào cũng chỉ có thể làm một cái trắc phi."

Nói trắng ra, không phải còn là thiếp sao!

Phải không? Ha ha ha......

Mấy tên công tử bột khoa trương cười ha hả.

Hồng Thanh Viễn cảm giác một cỗ dính dính ấm áp từ hai đầu gối của mình trào ra, loại cảm giác máu chảy qua này cùng với đau nhức kịch liệt làm cho mồ hôi trên mặt hắn càng nhiều.

Thế nhưng, hai thị vệ cao lớn hữu lực bên cạnh đè ép, hắn căn bản không đứng dậy được, chẳng những không đứng dậy được, ngay cả giãy dụa cũng không làm được.

Hồng Thanh Viễn chịu đau muốn đứng dậy, nhưng cổ họng luôn tìm phiền phức lại đến góp vui.

Cổ họng ngứa ngáy một trận, ho khan kịch liệt bị y cắn chặt hàm răng áp chế ở lồng ngực.

Đột nhiên Hồng Thanh Viễn cảm giác áp lực trên người chợt biến mất, ngay sau đó người bị kéo lên khỏi mặt đất, rơi vào một cái ôm mang theo ấm áp.

"Nhị biểu ca ngoại trừ ỷ mạnh hiếp yếu thì còn có thể làm gì? Nhiều người khi dễ một người bệnh tay không tấc sắt như vậy, đây chính là khí độ của hoàng tử Lương quốc ngươi sao? Thật sự là không biết xấu hổ!" Từ Đa Thủy vẻ mặt tức giận nói.

Đợi đến khi hắn nhìn thấy chỗ Hồng Thanh Viễn quỳ vừa rồi ngoại trừ mảnh sứ vỡ đầy đất, còn có hai mảng vết máu, sắc mặt càng âm u có thể vắt ra nước.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là biểu đệ Đa Thủy của ta! Từ Đa Thủy, ngươi cũng đừng quên ngươi là Lương quốc hầu gia. Cha ngươi, nhị ca ngươi cùng Hồng quốc đánh trận nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn chưa thể về nhà. Sao nào, ta giáo huấn một con tin Hồng quốc, ngươi còn có ý kiến?" Lương Sùng Văn cũng vẻ mặt âm trầm hỏi.

"Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả. Lại nói, Nhị hoàng tử người ta là tới đưa quốc thư. Ngươi là hoàng tử của một đại quốc lại không có khí độ như thế, chẳng qua là ỷ thế hiếp người mà thôi. Có năng lực, ngươi ra chiến trường để cho nguyên soái tướng quân Hồng quốc cúi đầu xưng thần đi? Thật vô dụng! Phi!" Từ Đa Thủy không chút lưu tình mắng lại.

Hắn còn muốn mắng nữa, nhưng Ngọc nhân nhi trong ngực rốt cuộc nhịn không được, một trận ho khan tê tâm liệt phế.

Từ Đa Thủy mặc kệ Nhị hoàng tử, vội vàng vỗ nhẹ lưng người trong lòng, giúp Hồng Thanh Viễn thuận khí.

Ho hơn nửa ngày, Hồng Thanh Viễn mới gian nan móc từ trong tay áo ra kẹo thuốc mà lúc vừa mới tiến cung, thiếu niên đã nhét cho hắn, bỏ vào trong miệng.

Vị ngọt, vị thuốc cùng vị máu tươi trong miệng hòa vào nhau cũng không dễ chịu gì, Hồng Thanh Viễn mượn bả vai Từ Đa Thủy mới đứng thẳng được, "Phiền tiểu Hầu gia đỡ ta một đoạn đường, ta đi cáo từ hoàng đế bệ hạ Lương quốc. Thanh Viễn thân thể không khỏe, liền đi về trước."  Vừa rồi Hồng Thanh Viễn vì không muốn lộ vẻ yếu đuối trước mặt Lương Sùng Văn, cắn nát đầu lưỡi cũng muốn đem ho khan nuốt ngược trở về. Hiện tại nói chuyện đầu lưỡi cũng phát đau.

Từ Đa Thủy hung hăng trừng Nhị hoàng tử cùng đám chó săn của hắn một cái, ngay sau đó ôm ngang Hồng Thanh Viễn bước ra khỏi thiên điện.

Lương Sùng Văn và đám ăn chơi trác táng đều bị Từ Đa Thủy nhìn mà run lên.

Tên tiểu tử này nếu hận ai, người nọ nhất định không có kết quả tốt. Vài tên ăn chơi trác táng bối cảnh cứng rắn đã bắt đầu hối hận đi theo Lý công tử vào vũng nước đục này.

Hai đầu gối Hồng Thanh Viễn từ đau đớn bén nhọn vừa rồi biến thành đau đớn âm ỉ. Những mảnh sứ này vẫn khảm trong máu thịt, tra tấn thần kinh đau đớn của y.Mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy đầy mặt, trước trán tóc vụn đều bởi vì mồ hôi dính chặt trên khuôn mặt trắng bệch.

Từ Đa Thủy hẳn là vô cùng tức giận, thở hổn hển, ôm Ngọc nhân nhi ca ca vào lòng.

Đại hoàng tử xa xa mang theo thị vệ nghênh đón, "Đa Thủy, đây là thế nào? Nhị hoàng tử điện hạ làm sao vậy, là bị bệnh cấp tính gì sao? Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?" Đại hoàng tử ân cần hỏi.

"Nhị biểu ca chính là kẻ hèn nhát chỉ biết khi dễ người khác! Phi!" Từ Đa Thủy vòng qua đại hoàng tử tiếp tục ôm Hồng Thanh Viễn đi tới đại điện ca múa mừng cảnh thái bình.

Đại hoàng tử không đi theo, hắn chỉ yên lặng nhìn Từ Đa Thủy ôm Hồng Thanh Viễn đi xa.

Từ sau lưng nhìn lại, thật đúng là giống như tân lang quan ôm mỹ kiều nương vào động phòng.

Nhất là Hồng Thanh Viễn một thân hồng bào, thấy thế nào cũng giống như cát phục long phượng thêu trong hôn lễ Lương quốc.

Tay Lương Thượng Văn ẩn trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.

Thiên điện, nhị hoàng tử Lương Sùng Văn đang nổi giận. Mấy tên ăn chơi trác táng phía sau hắn thấy Đại hoàng tử điện hạ tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ. Lương Sùng Văn cũng khom lưng hành lễ với đại ca nhà mình.

"Không phải bảo ngươi đi tìm thái y đến xem bệnh cho Nhị hoàng tử điện hạ sao? Sao lại thấy Đa Thủy vội vã ôm Nhị hoàng tử điện hạ đi rồi?" Đại hoàng tử nhìn như không vui hỏi.

"Chờ thái y đến, không phải còn một lát nữa sao? Ta chẳng qua là tới xem tên tiểu tử kia trước mà thôi. Ai biết tiểu tử kia  yếu đuối như thế, đứng cũng đứng không vững, chính mình ngã sấp xuống. Thị vệ của ta đi lên đỡ hắn, còn làm cho tên Từ Đa Thủy kia hiểu lầm, đánh ngã sang một bên. Ta đây là trêu ai chọc ai, vô duyên vô cớ khiến Từ Đa Thủy hận." Lương Sùng Văn giải thích với đại ca nhà mình.

Đại hoàng tử nhìn lướt qua trên mặt đất thiên điện, mảnh sứ dính máu còn chưa kịp lấy đi. Hai thị vệ ngã ở một bên mắt thấy không có sinh tức.

"Đều là huynh đệ máu mủ, đừng vì một người ngoài mà phá hỏng hòa khí.

Đa Thủy tính tình trẻ con, ngươi làm nhị biểu ca thì thuận theo, nhường nhịn hắn một chút. Ngày nào đó tìm chút đồ chơi nhỏ thú vị, dỗ dành hắn. Còn có những chuyện nhỏ này cũng không cần để cho phụ hoàng biết. Phụ hoàng lão nhân gia mỗi ngày trăm công ngàn việc đã rất vất vả, không nên làm Người nhọc lòng."

Nói xong Đại hoàng tử xoay người ra khỏi thiên điện.

Nhị hoàng tử Lương Sùng Văn bĩu môi, tìm thái y cho Hồng Thanh Viễn, hắn không hạ độc dược cho tiểu tử Hồng quốc kia đã là không tệ rồi, còn giúp hắn gọi thái y, nghe hay quá.

Cũng chỉ có đại ca ôn hòa như phụ hoàng của hắn, mới có thể quan tâm đến sinh tử của một con tin địch quốc.
 ---------------------------------------------------
 

Sắp đến đại điện, Hồng Thanh Viễn thúc giục Từ Đa Thủy buông hắn xuống.

"Chân huynh bị thương, ta vẫn có thể ôm huynh" Từ Đa Thủy vẻ mặt lo lắng nói.
"Không được! Sao có thể thất lễ trước mặt hoàng đế Lương quốc, ta tự mình đi vào là được." Thấy thiếu niên còn muốn nói gì nữa, Hồng Thanh Viễn tự mình nhảy xuống khỏi khuỷu tay thiếu niên.

Hắn vẫn đánh giá quá cao khả năng chịu đựng đau đớn của mình.

Trên hai đầu gối đau đớn như cắt thịt, làm y thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất, vẫn là Từ Đa Thủy một phen đỡ lấy hắn.

Hồng Thanh Viễn chỉnh lý bản thân một chút, để cho mình nhìn qua không quá chật vật, xong liền đẩy Từ Đa Thủy ra đỡ mình từng bước từng bước đi vào đại điện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp