Bất Oán

Chương 10: Ta thích!


2 tháng

trướctiếp

Tuyết Phi dĩ nhiên biết là nên để cho chủ nhân thay đổi y phục sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, thư thư phục phục ngủ một giấc mới là cách làm tốt nhất. Nhưng nàng chính là không muốn Từ Tiểu Hầu gia không kiêng nể gì chạm vào chủ nhân của nàng như vậy.

"Ngọc Kiều Ngọc Diễm, nấu thêm cho ta một chén thuốc, buổi tối còn phải cho y uống thêm một lần nữa mới được!"

Đám hạ nhân tay chân lưu loát thay đệm chăn sạch sẽ, Tuyết Phi dù không tình nguyện, vẫn bị đám hạ nhân của Từ Đa Thủy mời ra.

Một đêm này đối với Hồng Thanh Viễn quả thực là dày vò vô tận. Hai chân giống như  bị người gác ở trên lửa nướng thịt, trong miệng cũng đau, còn tràn ngập vị đắng trốn không thoát.

Cũng may về sau không biết bị ai nhét cho một viên kẹo đường quen thuộc, thế nhưng, trên người lại một trận lạnh một trận nóng không thoải mái.

Hắn mơ rất nhiều mộng, có mộng đẹp cũng có ác mộng.

Trong mộng Hồng Thanh Viễn tựa như lại trở về thời thơ ấu, trong thâm cung tràn ngập thống khổ lạnh như băng kia. Mỗi ngày đều là mẫu thân lạnh lùng huấn luyện y.

Trong trí nhớ của Hồng Thanh Viễn, mẫu thân của mình dường như chưa từng cười với y. Cho dù y có làm tốt hơn nữa, cũng đổi không được một nụ cười mỉm của người.

Cầm cờ thư họa, đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn cung... Tất cả bài tập y đều làm tốt nhất, nhưng vẫn không được. Mẫu thân vẫn không thỏa mãn, không thỏa mãn sự tầm thường của y.

Không hài lòng, Hồng Vương đối với các nàng chẳng quan tâm. Mẫu thân luôn cảm thấy là do y không bằng đại hoàng tử, cho nên phụ hoàng mới không đến cung điện của nàng, là y không ưu tú bằng đại hoàng tử, cho nên nàng mới không được phụ hoàng sủng ái.

Y cũng đã từng cho là như vậy.

Hồng Thanh Viễn từng đọc sách cả ngày lẫn đêm, chỉ vì lúc phụ hoàng đến khảo giáo học vấn, y có thể đối đáp trôi chảy. Hồng Thanh Viễn từng vì luyện bắn tên, cánh tay đau nhức ngay cả đũa cũng không giơ lên được. Chính là vì lần sau phụ hoàng đi săn, có thể khen y một câu.

Đáng tiếc, tất cả những gì y làm đều là phí công. Phụ hoàng vẫn không thích mẫu thân, mẫu thân đối với y cũng chỉ có đánh chửi oán giận.

Về sau, theo tuổi tác tăng lên, Hồng Thanh Viễn mới hiểu được. Y thua không phải do học tập có tốt hay không, mà là thua ở một nhà mẹ đẻ của mẫu thân.

Đại hoàng tử là con của hoàng hậu, đương kim hoàng hậu Hồng quốc là đích trưởng nữ Hầu gia . Phía sau Hoàng hậu nương nương và Đại hoàng tử là thế gia lâu đời, Hầu môn hiển quý.

Phụ hoàng thích đại hoàng tử, sủng ái hoàng hậu cũng chỉ là vì lung lạc Hầu phủ phía sau hoàng hậu.

Còn mẫu thân y có cái gì? Nhà mẹ đẻ chỉ là tiểu quan thất phẩm. Nói thật, hoàng hậu người ta có thể mặc kệ y lớn như vậy, có thể mặc kệ mẫu thân của mình tiếp tục sống ở trong thâm cung, cũng là bởi vì người ta căn bản không có đem mẫu tử các nàng để ở trong mắt.

Ở trong mắt hoàng hậu, mẫu tử các nàng chẳng qua chỉ là hai con kiến hôi tùy thời có thể nghiền chết mà thôi.
Chỉ có mẹ hắn là mãi ngu muội .

Lần này mẫu thân được phong quý phi, cái giá phải trả lại là y nhất định phải vứt bỏ tôn nghiêm thay thế Đại hoàng tử điện hạ đến Lương quốc làm con tin.

Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, mẫu thân rốt cục đạt được mong muốn, y cũng có thể có một tia cơ hội thở dốc.

Trong giấc mộng của Hồng Thanh Viễn, vào buổi tối trước khi hắn rời khỏi hoàng cung Hồng quốc, phụ hoàng của mình không dặn dò hắn giống như một phụ thân nhi tử sắp đi xa. Mà là muốn hắn tận lực tìm hiểu tình báo Lương quốc.

Vốn là con tin, nếu lại bị chụp tên thám tử, y còn mệnh quay về Hồng quốc sao?

Đại hoàng tử tự mình bưng độc dược tới cho y, trước mặt phụ hoàng cho y uống. Đây là lần đầu tiên y uống rượu Hoàng huynh kính!

Không nghĩ tới lại là độc dược xuyên ruột.

Hồng Thanh Viễn đem phẫn nộ của mình chôn thật sâu trong đáy lòng, y phải nhẫn nại, dù sao đã nhẫn nhịn lâu như vậy, huống hồ là thêm mấy năm nay. Sớm muộn gì y cũng sẽ đòi lại tất cả những gì mắc nợ y.

Mây đen đen kịt phảng phất đều đè ở trong lòng Hồng Thanh Viễn, gặm cắn trái tim của hắn.

Đột nhiên, thân thể bị một trận ấm áp bao vây, chân vẫn là đau, nhưng trên người lại bởi vì cỗ ấm áp này mà thoải mái hơn nhiều. Hồng Thanh Viễn không tự giác hừ nhẹ một tiếng, vẫn mê man như trước .

"Ngọc Nhân Nhi ca ca ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏi!" Bên tai truyền đến âm thanh thiếu niên nồng đậm.

Không biết có phải trên người thoải mái một chút hay không, những cơn ác mộng vẫn quấn quanh hắn cũng rối rít đi xa. Thay vào đó là từng ly từng tý trên đường Lương Quốc. Thiếu niên từ bỏ cưỡi ngựa, mỗi ngày cùng y làm ổ trong xe ngựa. Lúc đi ngang qua thị trấn, nhất định phải lôi kéo y mua quà cho mỗi người nhà.

Còn có thể mua cho y một ít đồ chơi nhỏ. Tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà, thắng ở tinh xảo.

Thiếu niên kia luôn có thể cười không kiêng nể gì như vậy, ở trong mắt hắn phảng phất mỗi ngày đều là trời nắng.

Hồng Thanh Viễn vẫn luôn cho rằng mình là một người có tự chủ mạnh, nhưng y lại không quản được ánh mắt của mình. Tuy rằng y không muốn, cũng sẽ không thừa nhận, nhưng ánh mắt của y luôn đuổi theo thiếu niên tươi đẹp kia.

Từ Đa Thủy giống như một cái lò lửa nhỏ ấm áp dễ chịu, có thể làm cho tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều trở nên ấm áp, bao gồm cả Hồng Thanh Viễn.

Thiếu niên kia thích ăn bánh ngọt ngọt đến phát ngấy, thích món ăn trôi nổi một tầng dầu đỏ, thích nắm tay hắn gọi hắn Ngọc Nhân Nhi ca ca.

Mộng cảnh trở nên ngọt ngào mà lại ấm áp, y không biết, khóe miệng của mình đều mang theo mỉm cười.

Ngày hôm sau, Hồng Thanh Viễn tỉnh táo lại trong một căn phòng xa lạ, đau đớn truyền đến từ đầu gối nhắc nhở y, mình chỉ là một con tin mà người người có thể dễ dàng bắt nạt, ức hiếp.

Muốn mở miệng gọi Tuyết Phi rót trà, nhưng lại ho khan kịch liệt. Cửa phòng bị mở ra, thiếu niên bưng một cái bát, vội vàng vọt tới trước giường y.

Từ Đa Thủy đem chén thuốc trong tay đặt qua một bên, đưa tay ra nâng Hồng Thanh Viễn yếu ớt dậy, một bên vỗ nhẹ lưng y một bên oán giận, "Ngọc nhân nhi ca ca, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Ngươi sắp hù chết ta luôn rồi, đêm qua ngươi vẫn phát sốt, ta thấy sắp sốt đến hồ đồ, lúc thì khóc, lúc thì cười."

May mà hiện tại sốt đã hạ. Từ Đa Thủy đưa tay thăm dò trán Hồng Thanh Viễn.

Hơn nửa ngày, Hồng Thanh Viễn dựa vào người thiếu niên mới thở phào. Từ Đa Thủy lại cầm chén thuốc vừa rồi, giơ lên miệng Hồng Thanh Viễn, "Mau uống thuốc, uống xong mới có thể ăn". Hồng Thanh Viễn thuận theo uống thuốc, kỳ thật hắn cũng không có khí lực nói không.

Mất máu làm cho hắn dị thường suy yếu, giờ phút này, Hồng Thanh Viễn bằng vào sức lực của mình căn bản ngay cả ngồi dậy cũng không được. Hắn chỉ có thể tựa như dây tơ hồng dựa vào thiếu niên bên cạnh chống đỡ thân thể của mình.

Từ Đa Thủy hình như rất kinh ngạc khi Hồng Thanh Viễn uống thuốc một cách sảng khoái như vậy. Đêm qua vì rót thuốc cho Ngọc Nhân Nhi ca ca, hắn phí không ít sức lực đâu, chỉ nguyên y phục đã thay đổi vài bộ.

Cũng may hắn có thật nhiều lý y có thể thay cho Ngọc Nhân Nhi ca ca, nếu không, sáng sớm hôm nay Ngọc Nhân Nhi ca ca sẽ trần truồng!

Không biết là nghĩ tới cái gì, thiếu niên thẳng thắn cười khanh khách. Hồng Thanh Viễn cũng không có tinh lực hỏi thăm, tác dụng của thuốc làm cho hắn cảm giác trên người dễ chịu hơn một chút.

"Tuyết Phi đâu? Để cho nàng đến hầu hạ là được, sao có thể để cho tiểu Hầu gia hạ mình chứ!" Hồng Thanh Viễn nhẹ giọng nói.

"Vậy có gì không được, tiểu gia thích hầu hạ ai thì hầu hạ người đó! Hoàng đế cữu cữu cũng không quản được! Ngọc Kiều, đem cháo bổ huyết mới nấu xong bưng vào đây". Từ Đa Thủy nhẹ nhàng đỡ đầu Hồng Thanh Viễn, để y tựa vào người mình thoải mái hơn.

Giờ phút này Hồng Thanh Viễn mới phát giác mình tóc tai bù xù, hơn nữa chỉ mặc một bộ áo lót màu trắng. Y rất ít khi tùy ý như vậy, cho dù là lúc ngủ cũng sẽ không như thế.

"Đến đây! Cháo bổ huyết độc môn của Từ gia chúng ta. Ngươi nếm thử có ngon không, ta cố ý cho thêm hai muỗng đường đó". Thiếu niên bưng chén cháo qua, múc một muỗng đặt ở bên miệng mình thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Hồng Thanh Viễn.

Cháo thoạt nhìn nấu rất mềm dẻo, hơi nóng mang theo thơm ngọt nhè nhẹ làm cho khẩu vị người ta bị kích thích.

Nhưng để tiểu Hầu gia cho ăn, Hồng Thanh Viễn vẫn không làm được.

"Để Tuyết Phi tới đi, sao có thể làm phiền tiểu Hầu gia.....".

"Cho ngươi ăn thì ngươi liền ăn đi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ta đã nói, ta thích đút cho Ngọc Nhân Nhi ca ca ăn cháo, ai cũng không xen vào được! Ăn đi, ăn đi! Lát nữa nguội sẽ không ngon". Thiếu niên ngắt lời Hồng Thanh Viễn, lại đưa thìa cháo tới bên miệng y.

Cháo ấm áp thơm ngọt kích thích vị giác của Hồng Thanh Viễn. Người thiếu niên nhiệt độ cơ thể đều hơi cao, ấm áp xuyên thấu qua quần áo truyền đến trên người y.

Không biết có phải cháo bổ huyết quá nóng hay không mà trên mặt có vẻ tái nhợt bởi vì mất máu quá nhiều nổi lên một tia đỏ ửng.

Ăn xong một chén cháo, Hồng Thanh Viễn bởi vì dược lực lại lâm vào mê man. Bên tai giống như nghe được có người đang nói chuyện, rồi lại nghe không rõ lắm. Chỉ cảm giác thiếu niên bên cạnh nhẹ nhàng đặt mình lên giường.

"Điện hạ nhà ngươi hiện tại không thích hợp hoạt động, cứ để hắn ở trong phòng ta nghỉ ngơi đi! Ngươi không có chuyện gì......". Hồng Thanh Viễn còn muốn nắm bắt thêm chút nội dung cuộc nói chuyện, đáng tiếc, đại não hỗn loạn của y đã không còn làm việc nữa.

Liên tiếp mấy ngày, Hồng Thanh Viễn đều trải qua trạng thái hỗn loạn này, khi tỉnh lại việc làm nhiều nhất chính là uống thuốc, ăn cháo, sau đó lại ngủ say.

Y cũng chưa từng gặp qua những người khác, mỗi lần y thanh tỉnh đều là thiếu niên kia ở trước giường bận rộn đút thuốc, đút cháo. Ngay cả Tuyết Phi cũng đã mấy ngày không gặp.
 ---------------------------------------------------------
" Đa Thủy, ngươi đánh Lý công tử, giúp Hồng quốc hoàng tử trút giận cũng được. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đánh Nhị hoàng tử sao? Đây chính là Nhị biểu ca của ngươi. Nhi tử của đương kim hoàng thượng!" Từ Thượng Thư nghiêm khắc chất vấn.

"Bọn họ khi dễ Ngọc Nhân Nhi ca ca của ta, ta giúp Ngọc Nhân Nhi ca ca trút giận thì sao? Cái tên Lý công tử chó má gì kia, có năng lực thì ra chiến trường giết địch, giúp cha hắn tìm lại mặt mũi đi? Chó cậy gần nhà gì đó, ta đánh gãy hai chân hắn đã là nhẹ rồi. Nếu như không phải Thái tử ca ca ngăn cản, Nhị biểu ca ta cũng phải chiếu theo đánh không lầm. Ai bảo hắn khi dễ Ngọc Nhân Nhi ca ca của ta. Lúc trước khi Ngọc Nhân Nhi ca ca vào thành, ta đã nói, Ngọc Nhân Nhi ca ca là do ta che chở. Bọn họ khi dễ Ngọc Nhân Nhi ca ca chính là khi dễ ta, ta đương nhiên phải đánh bọn họ!" Từ Đa Thủy đúng lý hợp tình đáp trả.

Từ Thượng Thư có chút đau đầu, lần này Hồng quốc hoàng tử quả thật bị thương rất nặng, hắn từ hoàng cung trở về, chỉ thấy trong sân Đa Thủy từng chậu từng chậu máu loãng được bưng ra ngoài.

"Nhưng hoàng tử Hồng quốc không phải chưa chết sao? Được rồi Đa Thủy, Thái tử điện hạ đã trách phạt Nhị hoàng tử rồi. Chuyện này coi như xong. Ngươi không được gây phiền phức cho Nhị hoàng tử nữa, có nghe không?" Từ gia đại công tử không thể không dùng giọng điệu ra lệnh nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp