Bất Oán

Chương 7: Hành động nhỏ


2 tháng

trướctiếp

Hồng Thanh Viễn ngay từ đầu còn khí định thần nhàn, Từ Đa Thủy nhìn cũng không giống người giỏi mưu tính.

Sự thật cũng chứng minh, Từ Đa Thủy quả thật không có ý định tính kế, thế nhưng, nước cờ của hắn là đại khai đại hợp, không để ý tính mạng liều chết chém giết.

Cái gọi là âm mưu, âm tại mưu tiền.

Thế nhưng, mưu tính như vậy ở trước mặt Từ Đa Thủy bày rõ xe ngựa, dùng thực lực chém giết hình như cũng không quá hữu dụng.

Dần dần, Hồng Thanh Viễn cũng không thể không coi trọng bàn cờ này.

Đánh cờ với người như Từ Đa Thủy rất mệt, bởi vì người này bất luận ngươi bày ra mồi nhử như thế nào, hắn cũng không mắc câu. Hắn chính là một cỗ máy trực tiếp giết tới.

Giết cho đối thủ không còn mảnh giáp.

Hai người ở trong tấc vuông nho nhỏ dốc hết toàn lực giảo sát quân cờ của đối phương, cuối cùng cũng rơi vào cục diện tám lạng nửa cân, lưỡng bại câu thương.

"Không chơi nữa, không chơi nữa! Không thú vị! Ngọc Nhân Nhi ca ca cũng không cho ta điểm." Từ Đa Thủy ném quân cờ đen trong tay xuống lẩm bẩm nói.

"Tiểu Hầu gia, trưởng công chúa tìm người đó! " Nha đầu truyền lời ở trong viện nói.

Từ Đa Thủy bĩu môi bỏ đi.

Hồng Thanh Viễn cũng không biết thiếu niên kia là bởi vì không có thắng cờ mà bĩu môi, hay là bởi vì bị mẫu thân mình gọi đi mà bĩu môi.

Lúc Tuyết Phi vào nhà, liền thấy điện hạ nhà mình ngẩn người trước bàn cờ.

"Điện hạ, điện hạ?" Tuyết Phi nhẹ giọng gọi.

Hồng Thanh Viễn giống như người trong mộng bị đánh thức, ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Phi.

"Điện hạ, có cần nô tỳ giúp ngài thu dọn bàn cờ không?" Tuyết Phi hỏi.

"Không, không cần. Để ta tự làm." Hồng Thanh Viễn như vừa tỉnh mộng bắt đầu thu dọn bàn cờ.

Quân cờ đen trắng đều tự trở lại trận doanh mà bọn nó nên ở.

Ván cờ vừa rồi rõ ràng quân đen lại hạ hai nước là sẽ thắng, chỉ cần hạ quyết tâm, trực đảo Hoàng Long, quân trắng nhất định thất bại thảm hại.

Nhưng vì sao thiếu niên kia lại không chơi nữa? Tại sao?

Hai ngày sau, Từ Thanh Tùng mang theo Từ Đa Thủy mặc lễ phục chính thức, cùng Hồng Thanh Viễn cũng mặc trang phục long trọng ngồi xe ngựa tham kiến cung yến.

Lễ phục chính thức của Lương quốc đều lấy màu đen làm chủ đạo, trên đó dùng tơ vàng bạc thêu đủ loại cát cầm phúc thú.

Từ Đa Thủy mặc lễ phục Hầu gia, một thân áo bào đen lộng lẫy dùng dây kim ngân thêu kỳ lân trông rất sống động. Con mắt Kỳ Lân là một đôi đá mắt mèo màu xanh biếc chân chính, cũng không biết sử dụng thủ pháp gì khảm ở trên lễ phục tràn đầy tơ tằm.

Một đỉnh ngọc quan đem tóc của thiếu niên khép ở bên trong.

Hồng Thanh Viễn vẫn là lần đầu tiên thấy Từ Đa Thủy mặc lễ phục chính thức, bình thường Từ Đa Thủy mặc võ phục tay áo hẹp, cùng hôm nay quả thực là hai phong cách hoàn toàn bất đồng.

Nếu như nói bình thường Từ Đa Thủy là tiểu công tử hoạt bát của hào môn thế gia nào đó, như vậy Từ Đa Thủy trước mắt chính là một đóa hoa phú quý nhân gian như giả.

Hồng Thanh Viễn bất giác nhíu mày.

Tiểu Hầu gia đứng chờ ở đó đã sớm mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy Hồng Thanh Viễn đi ra, kéo áo choàng trước mặt chạy tới.

Hoa phú quý nhân gian vén áo choàng của mình đi hai vòng quanh Hồng Thanh Viễn, "Chậc chậc chậc! Lễ phục của Ngọc Nhân Nhi ca ca đẹp thật, giống như muốn bái đường thành thân."

Cát phục Hồng Quốc là hai màu hồng kim, trang phục chính thức của bọn họ đều là áo bào tay áo màu đỏ thẫm thêu các loại kim tuyến hoan hỉ cát tường.

Từ xa nhìn lại, lễ phục của Hồng Thanh Viễn quả thật không kém cát phục của chú rể nhiều lắm.

Hồng Thanh Viễn trên đầu mang theo kim quan, y mặt trắng như ngọc, bị kim quan cùng hồng bào làm cho rạng rỡ sinh huy.

Từ Đa Thủy tâm tính thiếu niên, nhìn mới mẻ liền kéo ống tay áo Hồng Thanh Viễn sờ sờ.

Từ Thanh Tùng đứng ở một bên có chút nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Từ Đa Thủy vội vàng chột dạ buông ống tay áo đỏ thẫm trong tay xuống, "Hắc hắc......Đệ chỉ muốn xem một chút thôi. Lễ phục của Ngọc Nhân Nhi ca ca thật đẹp mắt. Đại ca, ngày mai huynh cũng làm cho đệ một bộ, chờ đệ thành thân cưới vợ thì mặc." Từ Đa Thủy tùy tiện nói.

Từ gia đại ca trừng mắt nhìn tiểu đệ không biết giữ mồm giữ miệng nhà mình một cái, lễ phục của vương tử người ta, vào trong miệng hắn lại thành lễ phục của tân lang, đây là chuyện cực kỳ thất lễ.

Hồng Thanh Viễn chỉ cười không nói. Từ Thượng Thư hơi chắp tay với hắn.

Đều tự lên xe ngựa, lại đều xuống xe ngựa trước cửa cung.

Dọc theo đường đi Hồng Thanh Viễn chịu đựng cổ họng khó chịu, sau khi xuống xe thật sự là nhịn không được, lấy tay che hơi ho khan.

Từ Đa Thủy lại muốn đi qua bên kia, bị đại ca nhà mình trừng mắt một cái.

"Chỉ một chút thôi mà, ca ca !" Từ Đa Thủy bĩu môi làm nũng với anh trai mình.

Từ Thượng Thư hít sâu một hơi, quay đầu không để ý đến hắn nữa.

Từ Đa Thủy, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Hồng Thanh Viễn.

Hồng Thanh Viễn đứng ở trước cửa cung nhìn tường cao thâm cung này, kỳ thật hoàng cung của mỗi quốc gia không kém bao nhiêu, tường cao dày nặng giống nhau, đại môn thỏi đồng giống nhau.

Bên cạnh hình như có người đang kéo ống tay áo của hắn.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, Từ Đa Thủy đã tiến đến bên cạnh hắn.

Lòng bàn tay bị người nhét vào một cái túi vải nhỏ, Hồng Thanh Viễn sờ sờ, bên trong hẳn là vật hình cầu hình tròn.

Nhìn thấy Hồng Thanh Viễn nhìn qua, thiếu niên bên cạnh im lặng làm một động tác há mồm ngậm vào, dí dỏm nháy mắt với hắn, lại nhéo lòng bàn tay thanh niên một cái, rồi lại từng bước nhỏ chạy trở lại bên cạnh đại ca nhà mình.

Từ Đa Thủy nghĩ mình hành động rất bí mật, nhưng tất cả đều bị Thái tử điện hạ thay thế phụ hoàng ra cung nghênh đón nhị hoàng tử Hồng quốc nhìn thấy.

Thái tử điện hạ Lương quốc cũng mặc lễ phục vàng đen, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Thái giám hô lễ, Hồng Thanh Viễn hít sâu một hơi đi theo Thái tử điện hạ ra nghênh đón hắn, từng bước từng bước bước vào thâm cung tràn đầy đao kiếm này.

Hoàng đế Lương quốc là một đại thúc trung niên mặt trắng, tướng mạo hòa hợp vừa nhìn đã biết là tốt tính.

Lương Vương cũng giật mình Hồng quốc nhị hoàng tử cư nhiên có dung mạo tốt như vậy.

Hồng quốc nổi danh cũng chỉ có đại hoàng tử của nước bọn họ, nghe nói văn võ song toàn, nhân trung long phượng, những hoàng tử khác đều tư chất bình thường, không được Hồng vương yêu thích.

Nhi tử như vậy, Hồng Vương cũng không thích, cũng không biết Hồng Vương thưởng thức Thanh Kỳ hay là mắt già mờ đi?

"Hồng quốc nhị hoàng tử Hồng Thanh Viễn, thay phụ vương tiến dâng quốc thư cho quốc chủ." Nói xong Hồng Thanh Viễn cúi người xuống.

Hồng Thanh Viễn tuy rằng khom lưng khom người, cơ hồ cúi xuống đất, nhưng hắn cũng không quỳ xuống.

Dù sao, Hồng quốc vẫn là một quốc gia, tuy rằng chiến bại, cắt thành trì, nhưng vẫn là một quốc gia độc lập, cũng không phải nước phụ thuộc Lương quốc.

Lương Vương cũng không cưỡng cầu, nói vài câu tràng diện, nhận quốc thư, liền hạ lệnh mở tiệc.

Trong yến hội, đối diện Hồng Thanh Viễn chính là ba hoàng tử Lương quốc, mà bàn tiệc của phủ Quốc Công ở ngay bên cạnh hắn.

Hồng Thanh Viễn vẫn ngồi đoan chính, nhưng tiểu Hầu gia Từ Đa Thủy bên cạnh hắn lại không thành thật như vậy.

Yến hội bắt đầu chỉ chốc lát sau, Hồng Thanh Viễn đã cảm giác có người kéo ống tay áo của hắn.

Theo khí lực lôi kéo kia nhìn lại, Từ Đa Thủy dùng ống tay áo của mình che mặt đang làm mặt quỷ buồn cười với hắn.

Trên mặt Hồng Thanh Viễn hiện ra một nụ cười rất nhỏ. Một nụ cười nhạt nhẽo như vậy làm cho rất nhiều quan viên đối diện đều liên tưởng đến xuân về hoa nở.

Đương nhiên cũng có người nhìn khó chịu.

Điển hình là nhị hoàng tử, "Nghe nói Hồng quốc đại hoàng tử văn võ song toàn, không biết nhị hoàng tử có tài nghệ gì. Không bằng biểu diễn cho mọi người chúng ta xem một chút, để cho chúng ta cũng lĩnh hội một chút phong thái của Nhị hoàng tử. Ha ha ha.....". Nhị hoàng tử Lương Sùng Văn lớn tiếng nói.

Ngay cả Từ Đa Thủy tâm tư thô lỗ cũng nghe ra Nhị hoàng tử đây là không có ý tốt, nào có chuyện để cho một hoàng tử trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ.

Đây chẳng phải là đem một hoàng tử hạ thấp thành nhạc nhân sao.

Hồng Thanh Viễn mím môi không lên tiếng.

"Ta ngược lại là nghe nói Nhị biểu ca biết thổi tiêu, ngày hôm nay vui như vậy, hay là thổi một đoạn, để mọi người vui vẻ a?"

Nhị hoàng tử hung hăng trừng Từ Đa Thủy một cái.

Ngược lại đại hoàng tử ở một bên ôn hòa nói một câu: Đa Thủy, lại nghịch ngợm!

Từ Đa Thủy lè lưỡi với biểu ca nhà mình. Nhị biểu ca muốn làm khó Hồng Thanh Viễn, thủ đoạn quá kém cỏi.

"Quân tử lục nghệ bên trong có một trò bắn cung, không bằng mọi người cùng tham gia, chơi đùa một chút. Đa Thủy đã nói là ngày vui mừng, mọi người cùng vui, thế nào"  Đại hoàng tử ôn nhu nói.

Nếu là mọi người tham gia, Hồng Thanh Viễn cũng không có biện pháp cự tuyệt.

Đại hoàng tử sai người mang lên hai cái bia ngắm đặt ở ngoài cửa điện, cách không quá một trăm bước.

Bình thường loại khoảng cách này nếu là người không có luyện qua võ công sẽ bắn không tới, cũng không phải mỗi người đều có thể trăm bước xuyên dương.

Nhị hoàng tử Lương Sùng Văn là người có võ nghệ tốt nhất trong mấy hoàng tử, chỉ thấy hắn ở trên giá vũ khí ngoài điện chọn một cây cung sắt, loại cung này bản thân phải có sức lực rất lớn, nhưng thắng ở tính dẻo dai tốt, tầm bắn xa.

Nhị hoàng tử nếu dám đứng ra đương nhiên là đã tính trước. Một mũi tên bắn ra chính giữa hồng tâm.

"Thế nào, Nhị hoàng tử có muốn thử không? Không cần sợ thua, mọi người chính là tụ tập hăng hái, vui vẻ a." Nhị hoàng tử khiêu khích ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Thanh Viễn.

Bất luận Hồng Thanh Viễn có thân phận gì, hắn hiện tại đại biểu cho Hồng quốc.

Thanh niên phong tư trác tuyệt nhẹ nhàng đứng dậy, hắn không có chọn thiết thai cung Lương quốc thường dùng, mà là cầm một thanh trúc cung bên cạnh.

"Nhị hoàng tử điện hạ không nâng nổi Thiết Thai Cung sao? Loại cung trúc này con cháu Lương quốc chúng ta qua mười tuổi đã không còn dùng, ha ha ha......" Lương Sùng Văn châm chọc nói.

"Nếu hoàng tử điện hạ nói là mọi người cùng nhau vui vẻ, dùng dạng cung gì có cái gì khác nhau đâu? Mọi người đơn giản là đều muốn bắn trúng bia ngắm kia mà thôi". Hồng Thanh Viễn trả lời.

Từ Đa Thủy bị đại ca nhà mình đè lại, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Hồng Thanh Viễn. Hắn phải giúp Ngọc Nhân Nhi ca ca của hắn, nhưng đại ca nắm lấy hắn, nắm chặt muốn chết.

Hồng Thanh Viễn khí định thần nhàn kéo cung phóng tên, toàn bộ quá trình động tác lưu loát, hơn nữa mang theo một loại mỹ cảm.

Mũi tên nhọn xuyên qua tầm mắt mọi người, cắm thật sâu vào chính giữa chấm đỏ.

"Ha ha ha, hòa, hòa. Xem ra Hồng quốc chẳng những đại hoàng tử có văn có võ, nhị hoàng tử cũng là nhân trung long phượng nha!" Đại hoàng tử vẻ mặt thành khẩn nói.

Kỳ thật nếu như chân chính luận lại hẳn là nhị hoàng tử Lương Sùng Văn thua, dùng thiết cung cùng người ta dùng trúc cung bắn xa như nhau, chẳng phải là thua sao.

Từ Đa Thủy vừa định mở miệng, Từ đại ca đã dùng sức nhéo cậu một cái. Thấy đại ca nhà mình nghiêm túc lắc đầu, Từ Đa Thủy bĩu môi không lên tiếng.

Quan viên Lương quốc tham gia yến hội vội vàng hùa theo lời Đại hoàng tử, đều nói hai nhị hoàng tử đều không phân cao thấp.

Hồng Thanh Viễn cũng không tranh cãi, chỉ thản nhiên cười cười.

Nhưng không đợi hắn trở lại chỗ ngồi của mình đã cúi người ho khan kịch liệt.

Lần này Từ Đa Thủy thật sự ngồi không yên, thiếu niên giãy khỏi tay đại ca nhà mình, chạy tới đỡ lấy người đang liều mạng ho khan kia.

"Không phải cho huynh kẹo thuốc sao? Sao không ăn? Nhìn xem ho khó chịu thế nào." Từ Đa Thủy ân cần hỏi.

"Nếu Nhị hoàng tử thân thể không khỏe, vẫn là đi xuống nghỉ ngơi một chút, để ngự y nhìn xem." Ánh mắt đại hoàng tử thâm trầm nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp