Cố Tích duỗi chân ra trước mặt Doãn Lê Hân, kiêu ngạo hất cằm.
Dáng vẻ nếu anh không buộc dây giày cho em, hôm nay em sẽ không đi.
Doãn Lê Hân hết cách, nhéo nhẹ vào phần thịt mềm mại trên má cô rồi khuỵu gối xuống buộc lại dây giày cho cô.
Bên kia, Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn đã đi tới.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Cố Tích, Tần Hoài Sơ khinh thường, nhàn nhạt đánh giá hai chữ: "Già mồm."
Anh biết Cố Tích nhất định sẽ mắng lại mình, anh cũng không có ý định nghe, liền kéo Thẩm Băng Đàn đi trước.
Tuy hôm nay là ngày thường nhưng công viên giải trí vẫn rất đông, có rất nhiều người xếp hàng dài để tham gia các trò chơi.
Tuy nhiên, toàn bộ khu du lịch đang phát triển này đều là do gia đình Cố Tích điều hành nên vấn đề này cũng không làm khó được bọn họ.
Có Cố Tích dẫn đi, bọn họ chơi cái gì cũng có thể xếp đầu hàng.
Cố Tích muốn chơi tàu lượn siêu tốc, Thẩm Băng Đàn nhìn đường ray tàu lượn siêu tốc thì hơi sợ.
Cô chưa từng chơi trò này bao giờ, nhưng lại không muốn làm mất hứng thú của mọi người nên đành mím môi im lặng.
Tần Hoài Sơ nhận thấy sự khác thường của cô, lo lắng nói: "Hay là chúng ta đi chơi trò khác nhé, mặc kệ bọn họ."
Cô là một cô gái cực kỳ ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn chỉ biết nhảy múa với học tập, không kết bạn, không biết chạy nhảy chơi đùa, Tần Hoài Sơ sợ cô không tiếp nhận được sự đột ngột này.
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn về phía tàu lượn siêu tốc.
Ở đó có nhiều cặp đôi đang chơi, khi xuống thì mặt mũi đều tràn đầy vui vẻ, có vẻ khá ổn.
Cô nghiêng đầu nhìn Tần Hoài Sơ, nhỏ giọng nói: "Em muốn thử một chút."
Cố Tích và Doãn Lê Hân ở phía trước gọi họ, Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn đi theo.
Trước khi tàu lượn siêu tốc khởi động, Tần Hoài Sơ không yên tâm giúp Thẩm Băng Đàn kiểm tra đai an toàn mấy lần, sợ sẽ xảy ra sơ xuất.
Không giống như mọi người đang căng thẳng, sợ hãi hay phấn khích, Thẩm Băng Đàn sau khi ngồi xuống thì cực kỳ im lặng, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.
Đôi môi xinh đẹp của cô gần như mím thành một đường thẳng, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, thậm chí có chút khó gần, khiến cô trông càng thêm xinh đẹp.
Xung quanh có không ít người thường xuyên nhìn cô.
Tần Hoài Sơ vẫn nắm chặt tay cô, phát hiện lòng bàn tay cô đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Đại khái là vì quá căng thẳng, nên trông mới có vẻ bình tĩnh như thế.
Tần Hoài Sơ bóp nhẹ đầu ngón tay cô: "Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em hồi hộp quá, thử nhắm mắt lại xem."
Lông mi Thẩm Băng Đàn run lên mấy cái, cô nghe lời nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh lại.
Cô cảm thấy như thể tàu lượn siêu tốc đã chuyển bánh.
"Aaaaaaa—— "
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét lớn của ai đó, chói tai đến mức gần như xuyên thủng màng nhĩ.
Thẩm Băng Đàn tò mò mở hé mắt ra, thấy mình chẳng biết từ lúc nào đã lên đến điểm cao nhất, ngay sau đó lập tức lật người, hai chân hướng lên trên, đầu dốc thẳng xuống.
Lưng cô toát ra một tầng mồ hôi, bị doạ sợ đến mức cấp tốc nhắm mắt lại, nắm chặt tay Tần Hoài Sơ.
Cô thậm chí còn không nhận ra móng tay mình đã bấm lên da thịt anh.
Tàu lượn lao vút lên rồi trượt xuống, cảm giác mất trọng lượng khiến tim cô đập loạn xạ, mắt cũng nhắm càng chặt hơn.
Thẩm Băng Đàn chỉ có thể cảm nhận được gió rít ào ào bên tai, kèm theo tiếng la hét chói tai liên tiếp.
Cô cắn chặt răng, khuôn mặt gần như biến dạng, tim cũng như muốn văng ra ngoài.
Tần Hoài Sơ nhìn thấy răng cô cắn chặt môi dưới, dường như suýt chút nữa là cắn rách cả môi.
Anh ghé sát bên tai cô, giọng ấm áp nói: "Hét lên đi."
Sự kiên nhẫn của Thẩm Băng Đàn đã đạt đến cực hạn, khi những lời này lọt vào tai, toàn thân cô như được giải trừ phong ấn, làm theo những người xung quanh cùng hét lên.
Tất cả sự bất an và sợ hãi đều được giải tỏa theo âm thanh đó, dường như không còn khó chịu như ban nãy nữa.
Thậm chí còn có cảm giác từ từ tận hưởng.
Editor: quattutuquat
—————
Tốc độ của tàu lượn siêu tốc giảm dần, dừng lại ở vị trí ban đầu.
Thẩm Băng Đàn tháo dây an toàn, lúc được Tần Hoài Sơ kéo xuống, cô cảm giác hai chân mình như nhũn ra.
Mọi vật xung quanh đều đang lắc lư như thể có động đất.
Tần Hoài Sơ mỉm cười đỡ cô: "Em thế nào rồi, không sao chứ?"
Thẩm Băng Đàn vẫn đang nhớ lại cảm giác kinh hồn khiếp vía vừa rồi, thế mà lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Cô kéo cánh tay Tần Hoài Sơ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chơi lại lần nữa được không anh?"
Không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, Tần Hoài Sơ nhất thời vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Một lúc lâu sau, anh mới bất đắc dĩ cười: "Vừa mới xuống đã muốn chơi tiếp rồi à?"
Thẩm Băng Đàn còn chưa kịp trả lời, Cố Tích đã đi tới kéo lấy cánh tay Thẩm Băng Đàn: "Ấy đừng, còn có nhiều trò khác vui lắm. Chúng ta đi chơi trò khác đi."
"Có chứ." Cố Tích rất có kinh nghiệm trong chuyện này, dùng ngón tay đếm, "Tháp rơi tự do này, con lắc khổng lồ này, tàu hải tặc này... Còn rất nhiều rất nhiều trò nữa cơ."
Thẩm Băng Đàn nghe xong có chút mong đợi, nói với Tần Hoài Sơ: "Vậy chúng ta đi chơi trò khác đi anh."
Cố Tích và Doãn Lê Hân đi phía trước dẫn đường, Thẩm Băng Đàn theo sau, cảm khái với Tần Hoài Sơ ở bên cạnh: "Không ngờ công viên giải trí lại vui như vậy, trước đây em chưa từng được chơi."
Tần Hoài Sơ nhướng mày cười nói: "Anh cũng không ngờ..."
Anh dừng lại, nghiêng người, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được ghé vào tai cô, "Thì ra Kiều Kiều của chúng ta lại thích kí/ch thích như vậy."
Ngữ điệu của anh hơi cao lên, mang theo vài phần lưu luyến khó tả.
Thẩm Băng Đàn cảm giác vành tai hơi ngứa, chợt khựng chân lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Tần Hoài Sơ ý vị thâm trường nhìn cô: "Thật trùng hợp, anh cũng thích kíc/h thích."
Thẩm Băng Đàn hưng phấn: "Thật sao? Vậy sau này chúng ta có thể đến đây chơi nhiều hơn."
Tần Hoài Sơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nói khẽ: "Ngoài công viên giải trí ra, còn có chuyện kí/ch thích khác để chơi đấy."
/
"Là gì vậy ạ?"
Đôi mắt cô trong veo, sạch sẽ, chứa đầy những ngôi sao hy vọng, lấp lánh chói lóa.
Khóe môi Tần Hoài Sơ nhếch lên, hững hờ đáp: "Không vội, sau này anh sẽ từ từ nói cho em biết chơi như thế nào."
Editor: quattutuquat
—————
Buổi tối ra khỏi công viên giải trí, tạm biệt hai người Cố Tích, Tần Hoài Sơ lái xe chở cô về nhà họ Tần.
Phải gặp người lớn trong nhà, trong lòng Thẩm Băng Đàn hoang mang rối loạn, ngồi ở ghế phụ không ngừng hỏi Tần Hoài Sơ đủ loại vấn đề.
Ví dụ như ba mẹ anh thích gì, tính tình ra sao, v.v..
Ngón tay thon dài đẹp mắt của Tần Hoài Sơ nắm vô lăng, im lặng mỉm cười: "Chẳng phải em đã từng gặp mẹ anh rồi sao, vốn dĩ bà ấy đã rất thích em, em có gì phải lo lắng nữa chứ? Với cả, em gái anh em cũng từng gặp rồi, con nhóc kia còn là fan hâm mộ nhỏ của em đấy."
"Vậy ba anh thì sao?" Thẩm Băng Đàn thận trọng hỏi, "Ông ấy có nghiêm khắc không?"
Tần Hoài Sơ suy nghĩ một chút: "Ba anh ở bên ngoài quả thực tương đối nghiêm khắc, nhưng ở nhà thì thoải mái hơn, tính tình cũng không tệ."
Anh dừng một chút, rồi nhìn Thẩm Băng Đàn một lát, "Nói cho em một bí mật này."
Thẩm Băng Đàn: "?"
Tần Hoài Sơ: "Ở nhà anh, mẹ anh là người làm chủ, chỉ cần mẹ anh thích em, ba anh không thể không thích em, trừ phi ông ấy muốn ngủ trong phòng sách. Cho nên em không cần phải lo lắng chút nào về ông ấy đâu."
Thẩm Băng Đàn bị Tần Hoài Sơ chọc cười, than thở một tiếng: "Tình cảm của ba mẹ anh tốt thật đấy."
Cô quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, không biết đang nghĩ gì, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp cùng bi thương.
Lúc chờ đèn đỏ, Tần Hoài Sơ nắm chặt lấy tay Thẩm Băng Đàn: "Từ nay trở đi, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em. Em yên tâm, họ đều sẽ rất thích em."
Màn đêm buông xuống, đèn đường hai bên dần sáng lên.
Con đường tấp nập xe cộ và đèn đuốc.
Xe chạy vào khu biệt thự, cảnh vật bên trong tĩnh mịch, tuy đang là mùa thu đông nhưng vẫn tràn ngập cây xanh.
Lần trước Thẩm Băng Đàn tới nơi này là khi sinh nhật Sơ Niệm.
Không ngờ bây giờ khi quay lại, tình thế đã hoàn toàn khác.
Nghe thấy động tĩnh, Sơ Niệm chạy ra mở cửa, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn thì kích động ôm cánh tay cô, gọi cô giáo Thẩm.
Tần Hoài Sơ vỗ trán cô một cái: "Phải gọi là gì trong lòng không rõ sao?"
Sơ Niệm xoa xoa cái đầu hơi đau, đột nhiên bừng tỉnh, đổi giọng gọi thành chị dâu.
Sơ Nịnh và Tần Hi đều ở trong phòng khách, nhiệt tình đón tiếp bọn họ vào nhà.
Thẩm Băng Đàn bị hai mẹ con Sơ Nịnh và Sơ Niệm lôi kéo ngồi ở giữa.
Sơ Nịnh nói: "Đêm qua thằng nhóc kia về lấy sổ hộ khẩu, nói hai đứa sắp đi đăng ký kết hôn, mẹ vui mừng khôn xiết. Từ giờ trở đi chúng ta đều là người một nhà, đây cũng là nhà con, đừng câu nệ nhé."
Thấy Thẩm Băng Đàn tương đối trầm mặc, có vẻ tâm sự nặng nề, Sơ Nịnh liền ấm áp nói: "Tiểu Băng Đường, Hoài Sơ đã nói cho ba mẹ biết tình cảnh gia đình con rồi, nhà chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, con cũng đừng để ý. Bây giờ hai đứa đã đăng ký kết hôn, chuyện tổ chức hôn lễ mẹ sẽ giúp các con lo liệu, đến lúc đó phải để con nở mày nở mặt gả vào nhà chúng ta."
Lời nói của Sơ Nịnh khiến trái tim Thẩm Băng Đàn ấm áp, trong hốc mắt cô tràn đầy hạnh phúc.
Sơ Niệm cũng nói: "Mẹ em nói đúng đấy, chị dâu, chị tuyệt đối đừng nghĩ lung tung nha, chị chính là nữ thần trong lòng em đấy, anh trai em có thể cưới được chị, không biết là đã thắp hương mấy đời đâu, anh ấy kiếm được món hời lớn đó nha!"
Nói xong, cô bé còn muốn tìm kiếm sự đồng ý từ Tần Hoài Sơ, "Anh, em nói đúng không ạ?"
Tần Hoài Sơ dựa vào sô pha, bắt chéo chân, không quá kiên nhẫn hỏi cô: "Không ngoan ngoãn tự học buổi tối ở trường đi, về làm gì hả?"
Sơ Niệm lơ đễnh: "Chuyện tự học buổi tối không bắt buộc, lát nữa em về phòng ôn lại một đề là được rồi. Dù sao điểm của em cũng cao hơn anh ngày xưa, còn cần anh phải lo lắng cho em à?"
Tần Hoài Sơ xì khẽ một tiếng: "Ngày nào cũng quấn lấy Khương Dĩ Tắc nhờ nó giảng bài cho mày, thân với nó còn hơn cả anh trai ruột như anh đây, mày mà học không tốt thì biến thành heo luôn đi."
Bình thường Tần Hoài Sơ mà nói vậy thì Sơ Niệm chắc chắn sẽ đáp trả, nhưng lần này cô không nói gì, đứng dậy khỏi ghế sô pha nói: "Chị dâu, em đi lấy hoa quả cho chị nha."
Tần Hoài Sơ trông thấy bóng dáng cô vội vã rời đi thì cảm thấy rất lạ.
Hiếm thấy à nha, thế mà không mạnh miệng đốp lại anh.
Quả nhiên là đã trưởng thành, biết kính trọng anh trai rồi.
Lúc Sơ Niệm bưng hoa quả trở lại, Thẩm Băng Đàn nhận lấy, đặt lên bàn trà, bỗng nhiên hỏi cô bé: "Đúng rồi, năm nay em học lớp 12 phải không, định thi vào trường nào vậy?"
Sơ Niệm ngắt một quả nho cho vào miệng, phồng má lên: "Đại học C ạ."
Tần Hoài Sơ cười một tiếng: "Khương Dĩ Tắc đúng là anh trai ruột mày rồi, nó học nghiên cứu sinh ở đó, mày cũng nhất định phải học đại học ở trường ấy. Mày dính nó như thế, không bằng sau này đổi sang họ Khương luôn đi."
Sơ Niệm có chút bất mãn nhìn sang, giọng điệu có phần hung hãn nói: "Chẳng qua là em cảm thấy đại học C ở ngay Trường Hoàn, gần nhà thôi, anh có thể đừng nói lung tung được không? Ai vì anh ấy mới đăng ký vào đại học C chứ? Chẳng phải chính anh cũng tốt nghiệp đại học C sao, chẳng lẽ lúc đó anh với Khương Dĩ Tắc đang chơi "gay", nên đã đồng ý cùng nhau học đại học C với anh ấy hả? Vậy sao anh không gả cho anh ấy luôn đi?"
Đột nhiên bị công kích, Tần Hoài Sơ khó hiểu: "Mày ăn thuốc súng à? Sao nóng nảy thế?"
Sơ Nịnh cũng nhíu mày, khẽ quát con gái: "Ăn nói linh tinh cái gì đấy, chị dâu con còn đang nghe đấy."
Sơ Niệm khẽ giật mình, bừng tỉnh lại.
Vành mắt cô đỏ ửng, nhìn Thẩm Băng Đàn, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, em xin lỗi, em nói linh tinh thôi, hai anh ấy không chơi "gay" đâu ạ."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Sơ Niệm đứng dậy nói: "Con về phòng học bài đây."
Tần Hoài Sơ vẫn ngồi trên sô pha nghịch di động.
Một lúc sau, anh bấm vào màn hình, tìm tài khoản WeChat của Khương Dĩ Tắc rồi gửi tin nhắn: 【 Mày chọc gì em gái tao à? 】
Khương Dĩ Tắc vẫn đang ở phòng thí nghiệm, nhìn thấy tin thì hơi bối rối, trả lời: 【 Làm gì có 】
Tần Hoài Sơ: 【 Hôm nay lúc nhắc tới mày, phản ứng của con bé không đúng lắm. 】
Tần Hoài Sơ: 【 Mày suy nghĩ kỹ lại thử xem 】
Khương Dĩ Tắc nghiêm túc nhớ lại, sau đó mở lịch sử trò chuyện trước đó giữa anh và Sơ Niệm ra.
Hôm qua cô bé hỏi anh về chuyện đăng ký nguyện vọng đại học, nhờ anh đưa ra lời khuyên.
Anh đã chọn cho cô một số trường học và chuyên ngành.
Thành phố nào cũng có, nói cô có thể đăng ký bất cứ trường nào cũng được.
Sơ Niệm hỏi một câu khó hiểu: 【 Anh chọn giúp em nhiều trường như vậy, cũng không nhất thiết phải là đại học C. Nếu em chọn trường cách xa Trường Hoàn, dù một năm mới trở về một hai lần, anh cũng thấy không có vấn đề gì sao? 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Đương nhiên chuyên ngành và trường học quan trọng hơn rồi, em đừng xem trọng mấy thứ râu ria 】
Sau đó Sơ Niệm không trả lời anh nữa.
Hôm nay anh nhắn tin cho cô, nhưng cô lại phớt lờ.
Khương Dĩ Tắc xem đi xem lại đoạn lịch sử trò chuyện trước đó nhưng vẫn không hiểu anh đã chọc cô chỗ nào.
Tần Hoài Sơ lại gửi tin nhắn: 【 Con nhóc kia từ nhỏ đã thân thiết với mày, ngay cả tao cũng không sánh nổi. 】
Tần Hoài Sơ: 【 Sắp thi đại học rồi, nếu mày không bận thì dỗ dành nó một chút nhé, đừng để nó xao lãng việc học. 】
Khương Dĩ Tắc lắc đầu bất đắc dĩ: 【 Được rồi, lát nữa tao sẽ liên lạc với em ấy 】
Anh tìm tài khoản WeChat của Sơ Niệm, gọi điện thoại cho cô.
Bên kia trực tiếp ngắt máy.
Chẳng bao lâu, có tin nhắn gửi tới: 【 Đang học 】
Khương Dĩ Tắc: 【 Vậy em học trước đi, có gì không hiểu thì hỏi anh. 】
Sơ Niệm: 【 Không có 】
Sơ Niệm: 【 Cảm ơn 】
Bình thường Sơ Niệm nói với anh rất nhiều, bô lô ba la không ngừng.
Bây giờ nhắn với anh chỉ có hai chữ này rồi lại hai chữ khác.
Khương Dĩ Tắc xoa xoa mi tâm.
Xem ra anh đã đắc tội với cô nhóc rồi.
Editor: quattutuquat
—————
Sau bữa tối, Sơ Nịnh kéo Thẩm Băng Đàn vào phòng khách trò chuyện, còn Tần Hoài Sơ và Tần Hi đứng trước cửa sổ sát đất.
Tần Hoài Sơ đưa giấy đăng ký kết hôn cho Tần Hi xem, trong giọng nói không giấu được vẻ khoe khoang: "Con dễ như trở bàn tay đã mang được con dâu về cho ba mẹ nhé, ba, bây giờ ba có cảm thấy con trai ba ưu tú hơn ba quá nhiều không?"
Tần Hi trả lại giấy đăng ký kết hôn cho anh, cũng không chịu thua: "Ba đã kể hết cho con tất cả thủ đoạn ba dùng, kể cả những thiệt thòi mà ba phải gánh chịu để theo đuổi được mẹ con, con đứng trên vai người khổng lồ mới có được kết quả này, có gì mà tự hào chứ?"
Tần Hoài Sơ: "..."
Thừa nhận con mạnh hơn ba khó lắm sao?
Nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm, Tần Hoài Sơ đi tới, gọi Thẩm Băng Đàn chuẩn bị quay về.
Sơ Nịnh vốn muốn giữ bọn họ ở lại, nhưng nghĩ đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài sẽ thoải mái tự tại hơn, nên cũng không ép buộc nữa.
Từ trong nhà đi ra, Thẩm Băng Đàn lo lắng nhìn vào trong: "Sơ Niệm không sao chứ? Ngay cả cơm tối con bé cũng không xuống ăn."
Tần Hoài Sơ lái xe rời khỏi khu biệt thự: "Thiếu nữ mới lớn tâm tư nhạy cảm, em đừng để ý tới nó, không yếu ớt đến vậy đâu. Có Khương Dĩ Tắc dỗ dành, qua mấy ngày nữa nó lại nhảy nhót hót ca thôi."
Tần Hoài Sơ không trực tiếp đưa Thẩm Băng Đàn về Vịnh Thủy Vân, mà lại rẽ trước vào một con ngõ nhỏ.
Hai bên đường trồng những cây ngân hạnh cao chót vót, lá tuy đã khô héo nhưng những cành cây đan xen vào nhau lại khá đẹp mắt.
Đây là ngõ Hạnh Phúc, nơi có ngôi nhà cũ.
Thẩm Băng Đàn kinh ngạc ngồi thẳng dậy, hạ cửa kính xe xuống nhìn ra phía ngoài: "Sao đột nhiên anh lại đưa em tới đây?"
Tần Hoài Sơ không nói gì, đỗ xe trước cổng nhà cũ.
Thẩm Băng Đàn còn đang choáng váng, anh đã đi tới giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn đứng trước cổng sắt, lẳng lặng nhìn vào bên trong căn nhà, tựa hồ đoán ra được điều gì đó.
Cô vô thức nhìn Tần Hoài Sơ, hé miệng muốn nói lại thôi.
Ông Tề ở bên trong nghe được động tĩnh liền đi tới mở cửa: "Tần tổng, có muốn xe lái vào không?"
"Không ạ, cháu chỉ vào trong xem một lát thôi ạ."
Tần Hoài Sơ nhìn Thẩm Băng Đàn đã sững người từ lâu, chủ động nắm tay cô. "Đã lâu rồi không vào nhỉ, bên trong vẫn như cũ, anh không cho người khác động vào đâu."
Thẩm Băng Đàn chỉ cảm thấy dưới chân hình như có sức nặng ngàn cân.
Bị Tần Hoài Sơ kéo đi vào, phát hiện mình đang ở trong sân, trong thoáng chốc cô có cảm giác như bà ngoại vẫn còn sống.
Ông Tề bật đèn trong nhà, Thẩm Băng Đàn chậm rãi bước vào phòng khách.
Bên trong vẫn như cũ, trang trí bằng gỗ đơn giản trang nhã, ngay cả vị trí đặt ghế số pha và bàn trà cũng không thay đổi.
Bên trong được quét dọn sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Đi lên cầu thang vòng cung ở phía đông phòng khách, bên trái là phòng ngủ của Thẩm Băng Đàn.
Ngày trước cô vội vàng rời đi, không mang theo một số vật dụng không quan trọng, rất nhiều sách cấp ba vẫn chất đống ở đây.
Lúc này, sách vở và đề thi đã được đặt ngay ngắn trên giá sách.
Trên giường có một bộ chăn ga gối đệm, trên bàn cạnh cửa sổ có mấy cuốn sách tài chính, hiển nhiên là của Tần Hoài Sơ.
Ngoài ra còn có một vài bộ quần áo để thay trong tủ.
"Hóa ra trước đây người mua căn nhà cũ là anh."
Tần Hoài Sơ cụp mắt nhìn cô: "Khi đó em nói bà ngoại bị ốm không có tiền chữa bệnh, anh đưa tiền cho em em lại không chịu nhận, còn nói là định bán căn nhà đi đầu tiên. Anh liền nghĩ phải thay em mua lại căn nhà trước, dù sao cũng tốt hơn là để người khác phá hoại nó."
Tần Hoài Sơ nhìn một lượt quanh nhà rồi nói: "Mấy năm nay khi nào nhớ em, anh sẽ tới đây ở."
Thẩm Băng Đàn nhìn Tần Hoài Sơ: "Lúc đó vừa mới thi đại học xong, làm sao anh đã có tiền mua nhà?"
Giá căn nhà này không hề rẻ, nhà Tần Hoài Sơ giàu có, nhưng ba mẹ anh không thể cho anh nhiều như vậy.
"Anh nhờ Doãn Lê Hân với Khương Dĩ Tắc góp chung vào với nhau, sau khi thi đại học mọi người làm bài khá tốt, ba mẹ thưởng cho không ít tiền, nói là cho ba đứa anh đi du lịch nước ngoài. Doãn Lê Hân cũng cho anh mượn luôn số tiền ba nó cho nó để mua xe thể thao."
Tần Hoài Sơ cười nói: "Nhưng sau đó ba mẹ anh biết chuyện này, liền cho tiền anh."
Thẩm Băng Đàn vuốt ve góc bàn học, mũi chua xót.
Khi đó, để giúp cô giữ lại căn nhà này, hẳn là anh cũng rất khó khăn.
Khi mở miệng, giọng nói của cô hơi khàn: "Em sẽ trả lại tiền cho anh."
Tần Hoài Sơ ôm cô từ phía sau, nắm lấy tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô: "Anh không cần em trả lại, hiện tại em là của anh, căn nhà cũ này là sính lễ anh dành cho em."
"Sao có thể như vậy được?"
"Sao lại không được? Ban ngày chẳng phải em còn nói, anh trai Cố Tích tặng chị dâu sính lễ rất quý giá sao, sính lễ này của anh, em cảm thấy có được không?"
Nước mắt Thẩm Băng Đàn lập tức rơi xuống: "Cái này còn quý giá hơn."
Phần tâm ý này của anh, cô không biết phải tiếp nhận như thế nào.
Tần Hoài Sơ mỉm cười lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói vừa ấm áp vừa dịu dàng: "Trong lòng anh, không có gì quý giá hơn em."
Thẩm Băng Đàn xoay người lại, chủ động ôm eo anh, vùi mặt vào lòng anh, im lặng khóc thút thít.
Tần Hoài Sơ an ủi cô, đợi cảm xúc của cô dần ổn định lại, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Tần Hoài Sơ nói: "Nơi này vẫn giống như trước kia, hằng ngày đều có người quét dọn, nếu em muốn thì mình có thể chuyển tới đây."
Thẩm Băng Đàn đứng trong sân, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này, bình tĩnh lắc đầu.
Cô muốn mua lại căn nhà này, vì đây là nơi bà ngoại đã sống cả một đời, cô không muốn bị người khác hủy hoại.
Nhưng cô không lại muốn sống ở đây.
"Bà ngoại không còn, nơi này đã sớm cảnh còn người mất, hằng ngày nhìn những thứ này chỉ khiến em càng thêm đau lòng, càng cảm thấy mình cô đơn hơn mà thôi."
Sự cô đơn trong mắt cô khiến Tần Hoài Sơ rất đau lòng, anh đưa tay lên xoa vai cô: "Em còn muốn tìm ba không? Có lẽ bây giờ, anh đã có năng lực để giúp em."
Vẻ mặt Thẩm Băng Đàn hơi sững sờ, chợt lắc đầu quả quyết: "Giữ lại trong mộng tưởng là tốt nhất, ai có thể đảm bảo sau khi tìm được sẽ tốt hơn tình hình hiện tại chứ?"
Cô đã bị Thẩm Thu Lan bỏ rơi một lần, cô không muốn nhanh như vậy lại bị bỏ rơi lần thứ hai.
Tần Hoài Sơ xoa đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Không tìm thì không tìm, sau này em có anh rồi, sẽ không cô đơn nữa."
Hiện giờ, Thẩm Băng Đàn hồi tưởng lại những thứ Tần Hoài Sơ đã cho cô trong ngày hôm nay, vẫn cảm thấy thật khó quên.
Nhất là bây giờ được trở lại căn nhà cũ, cô cảm thấy đặc biệt ấm áp và hạnh phúc.
Khi trở về Vịnh Thủy Vân, Thẩm Băng Đàn đột nhiên muốn ăn sầu riêng.
Trước đây, nghĩ đến việc mua nhà, cô luôn lưỡng lự không nỡ tiêu tiền vào bất cứ cái gì, giờ đây cuối cùng cũng có thể thoải mái mua những thứ mình thích.
Cô chọn quả lớn nhất rồi cùng Tần Hoài Sơ trở về nhà.
Thẩm Băng Đàn dùng dao tách vỏ, lộ ra phần thịt quả bên trong màu vàng nhạt thơm ngon, mềm mọng thơm ngát.
Nhiều người không thích mùi vị của sầu riêng, nhưng đây lại là món yêu thích nhất của Thẩm Băng Đàn.
May mà Tần Hoài Sơ cũng thích.
Trong khi hai người ăn sầu riêng, Thẩm Băng Đàn bật TV, chọn một bộ phim để xem.
Cô đưa miếng to nhất cho Tần Hoài Sơ: "Cuối tuần thầy Lục sẽ về, thứ bảy và chủ nhật em sẽ đến nhà thầy ấy để thảo luận về vũ đạo."
Tần Hoài Sơ nói: "Vậy đến lúc đó anh sẽ đưa em đi."
"Vâng."
Thẩm Băng Đàn gật đầu, cắn một miếng sầu riêng, mềm mại, thơm phức, tan ra trong miệng như kẹo bông gòn.
Ăn sầu riêng xong, bộ phim cũng gần kết thúc.
Dọn dẹp rác một chút.
Không muốn để đống rác ướt này qua đêm, Tần Hoài Sơ trực tiếp xách xuống lầu vứt.
Nghĩ tới Tần Hoài Sơ lát nữa quay về, có lẽ sẽ về thẳng nhà anh luôn.
Thẩm Băng Đàn cũng khá mệt nên trở về phòng, tẩy trang rồi trực tiếp đi tắm.
Lau tóc xong từ phòng tắm đi ra, cô bất ngờ nhìn thấy Tần Hoài Sơ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Sau khi vứt rác xong, anh lại quay lại.
Bộ phim đã kết thúc, anh thản nhiên ngồi đó, đôi chân dài bắt chéo một cách tự nhiên, tùy ý lướt điện thoại di động.
Nghe được động tĩnh, anh quay đầu: "Em tắm xong rồi à?"
Trên mặt Thẩm Băng Đàn hiện lên một vòng kinh ngạc, cô nhìn đồng hồ trên tường, đã mười một rưỡi.
"Đã muộn thế này, sao anh còn chưa về nhà đi?"
Tần Hoài Sơ dường như vô cùng khó hiểu trước câu hỏi của cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc.
Anh đứng dậy, lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, lắc lắc trước mắt cô: "Bà xã, anh về đâu cơ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT