Doãn Lê Hân và Cố Tích bị hành động này của Tần Hoài Sơ gây choáng váng hồi lâu cũng chưa thể hoàn hồn lại.
Hai người này không phải mới quay lại với nhau mấy ngày trước thôi sao, sao hôm nay đã có thể đi đăng ký kết hôn rồi?
Cố Tích nhìn cuốn sổ đỏ Tần Hoài Sơ đập lên bàn: "Cái thứ đồ này của mày..."
Cô cầm lên, xem xét cẩn thận rồi đoán, "Không phải là mua đại ở quán ven đường rồi lấy ra để lừa bọn chị đấy chứ?"
"Mày từng đi qua mấy quán ven đường làm chân thật như thế rồi hả?"
Tần Hoài Sơ bị chọc cười, "Không thấy bên trong có cả ảnh với con dấu à, đây là giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật nhé!"
Cố Tích vẫn đang nghiêm túc cẩn thận kiểm tra, tựa như muốn tìm ra manh mối sơ hở.
Tần Hoài Sơ cau mày khó chịu, giật lấy: "Tôi mới lấy tới tay còn chưa kịp ấm đâu, chị đừng có mà làm hỏng của tôi."
"Nếu hai người không tin —— "
Anh hất cằm, ra hiệu về phía Thẩm Băng Đàn, "Trong tay cô ấy cũng có một bản, hỏi cô ấy thử xem tôi có nói dối không, mọi chuyện không phải đều rõ sao?"
Doãn Lê Hân và Cố Tích cùng nhìn về phía Thẩm Băng Đàn.
Thẩm Băng Đàn nhất thời bối rối không biết làm sao.
Cô không ngờ buổi sáng Tần Hoài Sơ dẫn cô đến cục dân chính, buổi trưa đã kể chuyện này ra rồi.
Cô luôn cảm thấy tiến triển này có chỗ nào đó không ổn lắm.
Đặc biệt là bây giờ đối mặt với ánh mắt không thể tin nổi của hai người kia, cô càng nghi ngờ liệu mình có hơi bốc đồng khi đồng ý đăng ký kết hôn với anh sáng nay hay không.
Cảm giác giống như hối hận vì đã lấy chồng.
Cố Tích cảm thấy Thẩm Băng Đàn trông có vẻ không giống kẻ sẽ nói dối, thế là chống cằm nhìn sang: "Tiểu Băng Đường, hai người thật sự đi đăng ký kết hôn rồi sao?"
Sự thật đúng là như vậy, Thẩm Băng Đàn tuy xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừm, vốn dĩ hôm nay ra ngoài hẹn hò, sau đó..."
Cô hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai, duy trì vẻ bình thản tỉnh táo thường ngày, chậm rãi nói, "Lại đi đăng ký kết hôn luôn."
Vừa dứt lời, tai Thẩm Băng Đàn đỏ bừng lên, mặt không biểu cảm lấy tóc che đi.
Doãn Lê Hân & Cố Tích: "..."
Vẻ mặt Tần Hoài Sơ vô cùng đắc ý, vuốt ve cốc nước trong tay, cà lơ phất phơ nói: "Bây giờ tin chưa? Nhớ chuẩn bị phong bì, tôi có thể đợi để nhận bất cứ lúc nào."
Cố Tích nâng cằm, quay đầu về phía Doãn Lê Hân, vô cùng đáng thương nói: "Sao em lại có cảm giác như bị người ta bắt nạt thế này?"
Rõ ràng vốn dĩ là cô và Doãn Lê Hân sắp kết hôn, gần đây nghĩ tới việc nhận được rất nhiều tiền mừng cưới khiến cô sung sướng không thôi.
Ngay cả trong giấc ngủ mơ cô cũng đang đếm tiền.
Nhưng đột nhiên nửa đường lại bị Tần Hoài Sơ xông ra chặn giết.
Quan trọng nhất là, cả cô và Doãn Lê Hân đều phải mừng tiền!
Tài sản của Doãn Lê Hân sẽ sớm thuộc về cô, bây giờ cô có ảo giác như chính mình phải mừng hai phong bì cho Tần Hoài Sơ vậy.
Nghĩ đến lại như cắt da cắt thịt.
Cực kỳ, đặc biệt, vô cùng khó chịu!
Cố Tích buồn bực phồng má, trợn tròn mắt, rồi đột nhiên chớp chớp mắt, thương lượng với Doãn Lê Hân: "Tên này quá độc ác, hay là chúng ta tuyệt giao với nó đi anh, block nó một thời gian trước đã."
Doãn Lê Hân nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Cố Tích, rất đồng tình: "Anh thấy chủ ý này rất hay. Bữa cơm hôm nay coi như là bữa chia tay của chúng ta với nó luôn. Từ nay đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa."
"..."
Chóp mũi Tần Hoài Sơ truyền đến một tiếng xì khẽ, nói với giọng điệu rất khinh thường, "Hai người ở đây keo kiệt bới móc đúng là xấu tính mà. Nói đến đây, hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng lại trì hoãn đến tận bây giờ, bị tôi nhanh chân tới trước, tiến triển của bản thân quá chậm, lại trách quan hệ của bọn này quá nhanh sao?"
Cố Tích căn bản không muốn nói chuyện với Tần Hoài Sơ.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Băng Đàn vẫn luôn im lặng, có chút tò mò: "Tiểu Băng Đường, cậu có chắc hôm nay cậu không bị nó dụ dỗ lừa đi đăng ký kết hôn không?"
Bị Cố Tích hỏi vậy, Thẩm Băng Đàn nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay.
Kỳ thật, đúng là có chút cảm giác như bị lừa vậy.
Vẻ mặt Cố Tích hiếu kì: "Sao hai người lại đột nhiên quyết định đi đăng ký kết hôn vậy? Nói cho tớ nghe đi?"
Thẩm Băng Đàn cảm thấy chuyện này không có gì là không thể nói, vô thức trả lời: "Sáng nay..."
Cô vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy có một bàn chân duỗi ra từ dưới gầm bàn, mu bàn chân cọ nhẹ vào chân cô hai lần, trượt từ bắp chân xuống mắt cá chân.
Mặc dù cách lớp quần áo, nhưng xúc cảm kia quá vi diệu, thậm chí còn có chút ngứa ngáy.
Thẩm Băng Đàn nắm chặt đũa, vô thức nghiêng đầu.
Tần Hoài Sơ hững hờ uống trà, trông vô cùng bình tĩnh, như thể cái chân duỗi ra dưới gầm bàn không phải là anh.
Thẩm Băng Đàn hiểu ý anh, bình tĩnh uống một ngụm nước, nói với Cố Tích: "Cũng không có gì, chỉ là sáng nay anh ấy mới cầu hôn tớ, tớ đồng ý, nên sau đó đi đăng ký kết hôn luôn."
Lúc này Cố Tích mới chú ý tới trên tay Thẩm Băng Đàn còn đeo nhẫn kim cương.
Thế mà còn cầu hôn cơ đấy.
Xem ra hai người này thực sự rất mãnh liệt, tiến độ còn nhanh hơn tên lửa!
Chủ đề này rất nhanh trôi qua, Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân trò chuyện đến chuyện khác, Cố Tích cũng đang tán gẫu với Thẩm Băng Đàn.
Cố Tích nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhỏ giọng phàn nàn với Thẩm Băng Đàn: "Vị này nhà cậu quá kinh khủng, im lặng bất thình lình mà hố mất của bọn tớ hai cái phong bì, tớ nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình thật thua thiệt mà."
Thẩm Băng Đàn muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại không biết phải nói gì.
Cô nghĩ đến những cơ hội khác để nhận được phong bì mừng, đột nhiên đưa ra đề xuất cho Cố Tích: "Sau khi kết hôn, các cậu có thể sinh thêm mấy đứa, như thế thì có thể lấy lại chỗ phong bì phải mừng rồi."
Hai mắt Cố Tích không khỏi bừng sáng: "Ờ ha, ý tưởng này của cậu có vẻ không tệ đấy!"
Con của cô phải nhiều hơn của Tần Hoài Sơ ít nhất một đứa, như thế mới không lỗ.
Bọn họ sinh hai đứa, cô với Doãn Lê Hân phải sinh ba đứa.
Bọn họ sinh ba đứa, sau này cô phải sinh bốn đứa!
Nếu không được, cô sẽ sinh một đội bóng luôn!
Sau này bảo bọn nhỏ hàng năm đến gặp cậu Tần Hoài Sơ để xin lì xì mừng tuổi!
Cố Tích tưởng tượng ra cảnh tượng đó, rất mong đợi, ánh mắt khẽ đảo, lén lút lại gần hỏi Thẩm Băng Đàn: "Vậy hai người các cậu dự định sinh mấy đứa?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì sửng sốt một chút: "Bọn tớ..."
Cô vừa mới lên tiếng, đột nhiên phát hiện Tần Hoài Sơ và Doãn Lê Hân ở bên kia đã ngừng nói chuyện, cả hai đều nhìn sang bên này.
Thẩm Băng Đàn vô thức đụng phải ánh mắt của Tần Hoài Sơ.
Cặp mắt hoa đào kia đen như mực, đáy mắt tĩnh mịch ẩn chứa một tia sáng sao, trong đó có ý thăm dò, tìm tòi, còn chứa mấy phần thâm ý.
Thẩm Băng Đàn nghĩ đến chủ đề cô và Cố Tích đang thảo luận, mặt lập tức đỏ bừng, quên mất luôn mình định nói gì.
Editor: quattutuquat
—————
Sau bữa ăn, bốn người ra khỏi phòng riêng, dự định cùng tới công viên giải trí.
Khi đi xuống cầu thang, Cố Tích và Doãn Lê Hân ở phía trước, Tần Hoài Sơ nắm tay Thẩm Băng Đàn đi phía sau.
Thẩm Băng Đàn thấp giọng nói: "Vừa nãy anh không cho em nói chuyện vì sao chúng ta đột nhiên kết hôn, có phải anh chột dạ rồi không?"
Tần Hoài Sơ dừng lại ở góc cầu thang, nhướng mày nhìn cô: "Hả?"
Thẩm Băng Đàn nói: "Anh thật sự rất có khả năng bị tình nghi là lừa cưới, anh sợ em nói ra thì sẽ bị Cố Tích phát hiện ra sơ hở."
Tần Hoài Sơ "ồ" một tiếng thật dài, cúi đầu nghiêng người về phía cô: "Dù sao cũng lừa được tới tay rồi, em còn muốn đổi ý sao?"
Vừa nói, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt Thẩm Băng Đàn, cô mím môi, xấu hổ lắc đầu: "Không ạ."
Hình như cô cũng cam tâm tình nguyện bị anh lừa.
Bởi vì cô tin rằng, Tần Hoài Sơ là người duy nhất trong đời mình.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tần Hoài Sơ hơi nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Vừa nãy em nói với Cố Tích, em dự định sinh mấy đứa?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi thì nghẹn họng, môi mấp máy mấy lần, nhất thời nói không nên lời.
Đáy mắt Tần Hoài Sơ tràn đầy ý cười, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, khi mở miệng giọng điệu hơi cao, còn mang theo vài phần lười biếng: "Em thương lượng với chị ấy thì có ích gì, em phải nói với anh đây này."
Anh tiến sát gần cô hơn một chút, dùng giọng nói quyến rũ mê hoặc, nói: "Anh là chồng em, anh mới có thể giúp em sinh con được."
Thẩm Băng Đàn: "..."
Dưới hành lang, Cố Tích và Doãn Lê Hân dừng lại, nhìn về phía này.
Cố Tích vẫy tay thúc giục nói: "Hai ngươi đang lằng nhà lằng nhằng cái gì vậy? Còn muốn đi công viên giải trí nữa không đấy, muộn thêm chút nữa là không chơi được mấy trò khác đâu."
Thẩm Băng Đàn đang không biết nên đáp lại lời Tần Hoài Sơ như thế nào, lúc này bỗng chốc cảm thấy mình được cứu vớt.
Cô bỏ qua chủ đề xấu hổ vừa rồi, kéo tay Tần Hoài Sơ đuổi theo: "Anh mau lên, mọi người đang thúc giục rồi kìa."
Đi quá nhanh, Thẩm Băng Đàn vấp phải thứ gì đó, suýt chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tần Hoài Sơ kịp thời đỡ lấy.
Thẩm Băng Đàn vẫn còn bàng hoàng, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Tần Hoài Sơ nói hôm nay tới công viên giải trí nên cô đặc biệt đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Không biết từ lúc nào dây giày đã bị tuột ra, cô vô tình giẫm phải nên mới khiến cả người loạng choạng.
Cô vừa định cúi người xuống thì Tần Hoài Sơ đã khuỵu gối xuống trước mặt cô, chủ động thắt dây giày cho cô.
Thẩm Băng Đàn sững sờ ngay tại chỗ, nhìn xuống người đàn ông đang khuỵu gối trước mặt, trái tim đột nhiên bị thứ gì đó đập trúng, nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp mật ngọt.
Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh khéo léo thắt nút dây giày cho cô, sau đó thản nhiên đứng dậy: "Được rồi."
Cố Tích ở bên kia trông thấy, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Cô dụi dụi mắt, hỏi Doãn Lê Hân ở bên cạnh: "Tần Hoài Sơ còn có thể dịu dàng được như vậy sao? Sao trước đây em chưa từng thấy qua nhỉ?"
Ở nơi công cộng, tự nhiên trôi chảy khuỵu gối thắt giây giày cho một cô gái.
Ấm áp quá đi!
Vô cớ bị nhét một miệng đầy cơm chó, Cố Tích hơi ghen tị.
Cô kéo cánh tay Doãn Lê Hân, nũng nịu: "Em cũng muốn anh thắt dây giày cho em."
Doãn Lê Hân hơi buồn cười: "Dây giày của em có bị tuột đâu."
Cố Tích cúi người xuống, vẻ mặt nhẹ tênh kéo một đầu dây giày ra, nói: "Anh nhìn đi, chẳng phải bây giờ bị tuột rồi sao?"
Doãn Lê Hân: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT