Thẩm Băng Đàn nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay Tần Hoài Sơ, động tác lau tóc khựng lại, vô thức nắm chặt chiếc khăn trong tay, khiến móng tay cũng ửng đỏ lên.
Tóc cô vẫn còn ướt, đang nhỏ giọt, những giọt nước trong suốt như pha lê rơi dọc theo đuôi tóc rơi xuống đầu vai.
Sau đó, lại trượt qua xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cuối cùng chìm sâu vào trong cổ áo, để lại dấu nước đậm nơi mép áo, khiến người ta phải liên tưởng.
Tới lúc này, cô mới thực sự cảm thấy mình và Tần Hoài Sơ đã kết hôn.
Hai người họ không chỉ là người yêu, mà còn là vợ chồng hợp pháp được công nhận.
Trên tay cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương mà Tần Hoài Sơ đã cầu hôn buổi sáng.
Cho nên tối nay hai người sẽ...
Thẩm Băng Đàn không khỏi làm động tác nuốt nước miếng.
Trong tiềm thức của cô, hai người chỉ mới hẹn hò có một ngày, việc đến cục dân chính chỉ là một phần trong buổi hẹn hò hôm nay thôi.
Nhưng hiện tại, nhận thức này đã bị phá vỡ bởi giấy đăng ký kết hôn trong tay Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ lừa cô hôm nay ra ngoài hẹn hò.
Nhưng trên thực tế, việc hai người đăng ký kết hôn mới là chuyện quan trọng nhất hôm nay, hẹn hò chỉ đứng thứ hai.
Thế mà cả ngày nay cô đều hiểu sai trọng điểm!
Có người đàn ông nào lôi kéo con gái nhà người ta đi đăng ký kết hôn ngay ngày đầu tiên hẹn hò, sau đó công khai ở lại nhà người ta qua đêm không?
Hôm nay xem ra cô đã may mắn gặp được người như vậy rồi.
Thẩm Băng Đàn lại nuốt nước miếng, miệng đắng lưỡi khô vô cớ.
Mái tóc xõa tung sau lưng khiến váy trên người ướt đẫm, ẩm ướt dính vào quần áo, hơi lành lạnh.
Lúc này Thẩm Băng Đàn mới để ý tới bộ đồ mình đang mặc.
Cô tưởng Tần Hoài Sơ sẽ về nhà luôn nên mới mặc váy hai dây mảnh màu trắng để thuận tiện đi tắm.
Váy mỏng gần như không che được đùi cô, đường viền cổ áo rộng mở, để lộ đôi vai gầy cùng xương quai xanh và làn da trắng như tuyết.
Trong tiết trời tháng mười một, Tần Hoài Sơ mặc quần dài áo khoác, còn cô lại để lộ tay chân, càng có vẻ hở hang, không hợp nhau.
Tần Hoài Sơ đã cất giấy đăng ký kết hôn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, cất từng bước đi về phía cô.
Thẩm Băng Đàn hơi hoảng hốt, vô thức dùng khăn tắm che cổ áo lại, xoay người định chạy vào phòng ngủ.
Không ngờ lại bị trượt dép lê, cả người cô lảo đảo, ngã sang một bên.
Tần Hoài Sơ bước nhanh lên trước, lao tới đỡ eo cô.
Váy hai dây trên người cô mềm mại mỏng manh, như không mặc gì, khi đặt tay lên, vòng eo thon gọn càng trở nên khó chịu nổi một vòng ôm.
Yết hầu Tần Hoài Sơ khẽ trượt, nhiệt độ lòng bàn tay tăng lên.
Anh bỗng dùng sức siết chặt, cánh tay còn lại vòng qua nâng chân cô lên rồi bế ngang cô lên.
Dưới chân Thẩm Băng Đàn nhẹ bẫng, lập tức ôm lấy cổ anh giữ vững, chiếc váy vốn không dài lại vì động tác này mà trượt lên trên càng nhiều.
Cô vừa sợ vừa hoảng kéo xuống, ghìm lại.
Nếu biết Tần Hoài Sơ sẽ ở lại đây, tối nay chắc chắn cô sẽ không mặc chiếc váy hai dây này.
Hai má Thẩm Băng Đàn ửng hồng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn anh.
Ánh mắt Tần Hoài Sơ sáng rực nhìn cô chăm chú, bên trong tựa hồ có gợn sóng cùng nước ngầm, tĩnh lặng như vực sâu.
Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Băng Đàn, anh bật cười một tiếng, khẽ cắ.n vành tai cô: "Kéo cái gì?"
Thanh âm của anh vừa gợi cảm vừa trêu người, lại như đang tán tỉnh, "Có chỗ nào chồng em không được nhìn sao?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
Một lát sau, người Thẩm Băng Đàn lạnh buốt.
Tần Hoài Sơ chú ý đến mái tóc còn đang nhỏ giọt của cô, liền nhanh chân ôm cô về phòng ngù, lấy chăn quấn người cô.
Cầm lấy khăn tắm trong tay cô, Tần Hoài Sơ vừa cẩn thận lau tóc cho cô, vừa hỏi: "Máy sấy tóc ở đâu?"
Thẩm Băng Đàn mím môi, chỉ vào trong phòng thay đồ.
Tần Hoài Sơ bước vào, tìm máy sấy tóc trong phòng thay đồ, lấy ra ngồi bên giường sấy tóc cho cô.
Thẩm Băng Đàn quấn chăn cứng đờ ngồi ở mép giường, cảm nhận được làn gió ấm áp thổi qua người, thổi bay tóc trên vai.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Tần Hoài Sơ nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài của cô, Thẩm Băng Đàn cũng bất giác rùng mình.
Lâu lắm rồi mới có người sấy tóc cho cô như thế này.
Trước kia cô không thích sấy tóc, bà ngoại trông thấy luôn bảo cô sấy tóc ngay đi, nếu không sẽ dễ bị đau đầu.
Cô không muốn làm nên bà ngoại đã đích thân sấy cho cô.
Cô luôn rúc vào lòng bà, tận hưởng cảm giác được bà nuông chiều.
Bây giờ hồi tưởng lại, dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Tiếng máy sấy tóc vù vù bên tai ngừng lại, Tần Hoài Sơ tiện tay đặt lên bàn đầu giường, sửa sang lại tóc cho cô: "Chắc em buồn ngủ lắm rồi, đi ngủ sớm đi."
Tim Thẩm Băng Đàn đập thình thịch, vô thức quấn thật chặt chăn quanh người, bất giác nhích người vào giữa giường: "Anh..."
Giọng cô rất nhỏ, mang theo sự e sợ, "Anh muốn ngủ ở đâu?"
Tần Hoài Sơ ngồi ở mép giường, chống tay lên tấm ga trải giường màu hồng nhạt của cô, nghiêng người về phía cô, nhẹ giọng hỏi: "Em nghĩ anh nên ngủ ở đâu?"
"..."
Tai Thẩm Băng Đàn nóng bừng, ngồi yên bất động.
Tần Hoài Sơ chỉ lẳng lặng nhìn cô như vậy, cũng không có động tác gì khác.
Không biết qua bao lâu, dường như cuối cùng Thẩm Băng Đàn cũng ra một quyết định lớn, chậm rãi nhích sang bên kia một chút, nhường chỗ cho Tần Hoài Sơ.
Cô cúi đầu, mái tóc dài óng mượt xõa xuống, che đi biểu cảm trên khuôn mặt.
Hai tay quấn trong chăn nắm chặt góc chăn, hồi lâu vẫn không nói một lời.
Bên tai Thẩm Băng Đàn vang lên tiếng sột soạt, Tần Hoài Sơ cởi áo khoác ra.
Cô càng nắm chặt góc chăn hơn, răng cắn chặt môi dưới, trong đầu tràn ngập suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, toàn thân như một khúc gỗ không có năng lực phản ứng.
Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc, im lặng mỉm cười.
Xem ra hôm nay anh thật sự dọa cô sợ rồi.
Khó khăn lắm cô mới mở lòng đón nhận anh, thậm chí còn chủ động tỏ tình với anh.
Hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò, anh đã kéo cô đi đăng ký kết hôn, hiện tại lại nhất quyết muốn ở lại đây.
Thẩm Băng Đàn ngoài miệng không từ chối anh, nhưng chắc hẳn trong lòng đã bị doạ cho phát sợ.
Tốc độ tiến triển nhanh như vậy, e rằng đến bây giờ cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Nhưng thật ra tính tình Thẩm Băng Đàn không nóng không lạnh, hôm nay khi cầu hôn, Tần Hoài Sơ vẫn không xác định được là chuyện đó có doạ cô hay không.
Cô còn chưa tốt nghiệp đại học đã bằng lòng đồng ý đăng ký kết hôn với anh, điều này đã là dũng khí rất lớn rồi.
Tần Hoài Sơ thôi không hù dọa cô nữa, cầm áo khoác đứng dậy: "Không phải trong phòng sách có giường sao, tối nay anh ngủ ở đó."
Thẩm Băng Đàn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tần Hoài Sơ cong môi cười: "Tối nay anh còn có cuộc họp, sợ quấy rầy khiến em mất ngủ."
Cơ thể căng cứng của Thẩm Băng Đàn lập tức giãn ra không ít.
Trong phòng sách đúng là có một cái giường, nhưng là loại giường gấp, chắc chắn không thoải mái bằng giường trong phòng ngủ.
"Nếu phải họp, sao anh không về nhà mình đi?" Cô không nhịn được hỏi một câu.
"Dĩ nhiên là không được rồi."
Hai tay Tần Hoài Sơ chống lên thành giường, nghiêng người sát gần cô, "Bây giờ anh là chồng em, anh có thể ngủ trong phòng sách, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi căn nhà này."
Hai má Thẩm Băng Đàn nóng bừng, nhỏ giọng cãi lại một câu: "Hình như chẳng có gì khác nhau cả, ở ngay phía đối diện mà, chỉ cách có mấy bước chân thôi."
"Khác xa ấy chứ, nếu anh rời khỏi nhà em, chẳng khác nào ngày đầu tiên mới cưới đã bị em đuổi ra khỏi nhà, vậy anh sẽ đáng thương biết bao?"
Thẩm Băng Đàn: "..."
"Căn nhà này hiện tại là tài sản chung của vợ chồng, anh ngủ trong phòng sách của em, em không phản đối chứ?"
Thẩm Băng Đàn không biết nên nói gì cho phải, chỉ mím môi coi như ngầm đồng ý.
Tần Hoài Sơ chậm rãi đứng thẳng lên.
Biết nên để cho cô có thêm thời gian từ từ tiêu hóa, anh cầm áo khoác đi ra ngoài: "Em ngủ sớm đi, anh tắm rửa rồi ngủ trong phòng sách."