Em gái của Đường Tử An tên là Đường Manh Manh, tuy đã được tám tuổi nhưng dáng người gầy nhỏ, thoạt nhìn chỉ giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi, gương mặt tái nhợt, đôi mắt to trong thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại đơn thuần, nhưng quầng thâm ở dưới mắt lại vô cùng rõ ràng. Hoắc Dao duỗi tay xoa đầu cô bé, cô gái nhỏ nhìn cô với vẻ mặt nhẹ nhàng, sự yêu thích trong mắt không hề bị che giấu. 

Đối với chuyện này, Hoắc Dao hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì thân phận của cô rất đặc biệt, cộng thêm công đức to lớn mà cô đã tích góp được trong đời trước, cho nên kiếp này, trên người cô có một loại hơi thở trong sạch và thanh tịnh, cực kỳ dễ dàng chạm đến tâm tư của người khác, nhận được sự yêu thích đơn thuần của người khác, ví dụ như những đứa trẻ nhỏ tuổi, ngoài ra, cô còn có thể dễ dàng được động vật tiếp cận. 

Theo cách nói của thời đại này, cô có vầng hào quang của riêng mình. 

Hoắc Dao mỉm cười thân thiện với cô bé, cúi người xuống, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Nói cho chị biết, em có thể nhìn thấy ma quỷ sao?”

Đường Manh Manh dường như rất tin tưởng Hoắc Dao, nghe thấy cô hỏi thì gật đầu không chút do dự, đôi mắt đen láy to tròn nhìn cô đầy sự ỷ lại. 

Hoắc Dao khẽ cong mắt mỉm cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc này lại giống như vầng trăng rằm, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng, cô tiếp tục dùng giọng nói ôn hòa để hỏi cô bé: “Là loại ma quỷ như thế nào?”

Nói đến ma quỷ, sắc mặt Đường Manh Manh tái nhợt hơn, trong mắt hiện lên sự sợ hãi vô cùng rõ ràng. 

Hoắc Dao nắm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Đường Manh Manh trong tay: “Đừng sợ, chị sẽ tìm cách giúp em đuổi chúng đi, em có tin chị không?”

Đường Manh Manh mở to đôi mắt to tròn, bình tĩnh nhìn Hoắc Dao, sau đó gật đầu thật chắc chắn, bàn tay của chị gái nhỏ xinh đẹp mà ấm áp, khiến cô bé cảm thấy rất an tâm. Cô bé nhẹ nhàng trả lời: “Là một binh đoàn áo đen, em không nhìn rõ, nhưng em có thể nhìn thấy bọn họ có hình người, thường xuyên vây quanh em. Em thường xuyên cảm thấy rất lạnh lẽo.”

Ma quỷ có năng lượng âm, khi chúng đến gần, cơ thể sẽ vô thức cảm thấy ớn lạnh. 

Nếu ma quỷ vây quanh trẻ em lâu ngày, chắc chắn sẽ khiến cho đứa trẻ không được nghỉ ngơi tốt, thiếu năng lượng, thể chất dần dần suy yếu. 

Còn nếu là ma quỷ có ác ý, chúng sẽ thường xuyên làm cho đứa trẻ bị bệnh. 

Đó là lý do tại sao khi lớn lên Đường Manh Manh lại trông suy dinh dưỡng và kiệt sức về mặt tinh thần như vậy. 

“Bây giờ có nhìn thấy không?” 

Đường Manh Manh lắc đầu. 

Hoắc Dao khẽ cười, buông bàn tay mà cô đang nắm chặt ra, tiếp tục hỏi: “Bây giờ thì sao?”

Đường Manh Manh kinh ngạc la lên một tiếng, sau đó gật đầu, một lúc sau mới nói có, nóng lòng nắm lấy tay Hoắc Dao: “Nắm lấy tay của chị thì không nhìn thấy bọn họ nữa.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Từ nhỏ Hoắc Dao đã tu tập thuật pháp, trên người có linh lực vây quanh, thậm chí trong người còn có công đức, nếu có đồng nghiệp ở đây, có thể phát hiện ra quanh người Hoắc Dao còn có một vầng sáng vàng nhàn nhạt, vòng tròn ánh sáng đó chính là công đức, là do đời trước và đời này cô đã làm được nhiều việc thiện mà tích lũy thành. Nói chung, ma quỷ không thể dễ dàng đến gần cô, trên người cô có hơi thở thuần khiết, mà tâm tư của trẻ nhỏ lại đơn thuần, vô cùng mẫn cảm đối với hơi thở này, nếu âm khí của ma quỷ làm cho bọn nhỏ cảm thấy không khỏe thì hơi thở trên người của Hoắc Dao sẽ chỉ làm cho bọn nhỏ thấy vô cùng yêu thích. 

Cho nên ngay khi lần đầu tiên Đường Manh Manh nhìn thấy cô, cô mới có thể dễ dàng có được sự yêu thích của cô bé. 

Hoắc Dao lấy pháp khí hộ thân bằng ngọc thạch mà cô đã chế tác trước đó từ trong người ra, qua một tháng, pháp khí này đã có hiệu lực. Cô đặt nó vào túi quần áo của Đường Manh Manh: “Mang theo khối ngọc thạch này bên người, những ma quỷ đó sẽ không đến gần em nữa.”

Đường Manh Manh nghe thấy như vậy thì nở một nụ cười thật tươi, cô bé ngại ngùng nhìn Hoắc Dao, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.” 

“Không cần cảm ơn, sau này có thể ngủ ngon rồi, không cần sợ hãi nữa.” Giọng nói của Hoắc Dao thân thiện, khiến cho người ta vô thức có cảm giác gần gũi với cô. Vừa nói, cô vừa xoa đầu Đường Manh Manh. 

Nếu nói là bởi vì sự độc đáo của cô nên cô mới nhận được sự đối xử đặc biệt thân thiện từ chỗ Đường Manh Manh, vậy thì bây giờ cô đã hoàn toàn có được sự yêu thích và gần gũi của Đường Manh Manh. 

Đường Tử An ở một bên nhìn Hoắc Dao giải quyết vấn đề nhìn thấy ma quỷ của em gái mình một cách đơn giản, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ, những điều bất an trước đây về Hoắc Dao, giờ phút này đã hoàn toàn tan biến thành mây khói. 

Toàn bộ quá trình thậm chí không mất đến năm phút!

Cứ giải quyết như vậy!

Cũng quá dễ dàng rồi!

Là bởi vì việc bắt được ma quỷ không phải là một việc khó khăn, hay là do người ra tay không phải là người bình thường?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cậu dám khẳng định rằng Hoắc Dao này chính là một cao nhân xuất thế! Nếu không, vì sao em gái vốn sợ người lạ của cậu lại thích cô nhanh đến như vậy, hơn nữa bây giờ lại không còn thấy ma quỷ nữa.

Đường Tử An vẫn luôn yêu thương em gái của mình, nhìn thấy em gái khó ngủ vì nhìn thấy ma quỷ, cơ thể yếu ớt, lá gan càng ngày càng nhỏ, trong lòng cậu cũng không được thoải mái, việc này đã được giải quyết rồi, trên mặt cậu vô thức lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Hoắc đại sư, cô đã giúp tôi một chuyện lớn, cô xem phần thù lao này…”

“Chờ đến khi chuyện này được giải quyết hoàn toàn rồi nói chuyện thù lao sau.” Hoắc Dao chậm rãi đứng dậy, đánh giá xung quanh một lượt. 

Sắc mặt Đường Tử An lập tức thay đổi: “Vẫn chưa giải quyết xong sao?”

Diêu thiên sư ngơ ngác đứng một bên, khi nghe thấy vậy, gương mặt của ông cũng ngơ ngác. Ông cũng không giúp được gì, bởi vì ông không học được nhiều, không cảm nhận được ma quỷ gì, chỉ cảm nhân được một chút hơi lạnh, có lẽ đó là cái gọi là âm khí. Ông vuốt vuốt bộ râu bạc, cảm giác mấy chục năm trước đây xem như sống uổng phí, nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng, ông có năng lực hay không cũng không quan trọng, học trò của ông có năng lực là được, nhìn tư thế gọi hồn gọi quỷ, trừ gian diệt ma của người học trò này, trong lòng ông lại cảm nhận được sâu sắc, học trò của mình, thật sự càng ngày càng tài giỏi.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ông cần phải giữ chặt lấy học trò của mình. Sau này ông còn có thể dựa vào cô để ăn sung mặc sướng. 

Diêu thiên sư không khỏi đồng ý với suy nghĩ trong lòng mình. 

Hoắc Dao gật đầu, cô đưa cho Đường Manh Manh một khối ngọc thạch, nhưng cái này chỉ có thể khiến cho ma quỷ không thể dễ dàng lại gần cô bé, nhưng những ma quỷ lúc trước bám lấy cô bé thì vẫn luôn ở đây, cũng sẽ không bởi vì khối ngọc thạch này mà biến mất, nếu đã trở thành ma quỷ, vẫn nên nhanh chóng đầu thai thì tốt hơn. 

“Phòng của Manh Manh ở đâu?”

Đường Manh Manh nghe vậy thì cẩn thận kéo góc áo của cô, chủ động đưa cô đến phòng mình.

Căn phòng được trang trí rất dễ thương, nhìn thoáng qua thì mọi thứ trước mắt đều là màu hồng nhạt. Căn phòng chứa đầy thú nhồi bông hello kitty, trên giường còn có nhiều chiếc gối ôm hoạt hình khác nhau. 

Là khu biệt thự cao cấp nhất Đế Đô, thiết kế của căn phòng tất nhiên là rất tốt, thông suốt từ bắc xuống nam, tránh được các điều cấm kỵ trong phong thủy, phong thủy của nhà họ Đường cũng không có vấn đề gì lớn, nếu có vấn đề, người có thể nhìn thấy ma quỷ chắc chắn không chỉ có Đường Manh Manh, ánh mắt của trẻ con rất thuần khiết, chúng có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy. Hơn nữa bởi vì bát tự của Đường Manh Manh yếu, nếu như vô tình đi qua nghĩa trang thì sẽ rất dễ bị nhiễm phải những thứ không sạch sẽ. 

Nhưng cũng may, hai con ma quỷ ám lấy Đường Manh Manh không có ý hại người.

Hoắc Dao lấy đồng tiền mang theo bên người ra, đặt xuống bốn hướng càn nam, khôn bắc, ly nam, khảm tây trong căn phòng, mỗi chỗ một đồng xu, bày ra một bố cục phong thủy đơn giản. Bố cục phong thủy này có thể sinh ra vận may, mặc dù chỉ được sắp xếp xong phòng của Đường Manh Manh nhưng nó có thể có lợi cho tất cả các phòng khác, khiến ma quỷ tự động rời xa, không bao giờ đến gần nữa. 

Sau đó, cô lại lấy ra một lá bùa, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên lá bùa, dùng linh lực vẽ một hoa văn đơn giản theo quỹ đạo huyền diệu của lá bùa, sau đó ném nó lên không trung, chỉ thấy lá bùa tự động bốc cháy mà không cần có lửa, phát ra ánh sáng màu xanh lục, sau đó lập tức biến mất không chút dấu vết, không để lại chút tro tàn nào. Cô lẩm bẩm trong miệng: “Các người có thể tự đi rồi.”

Hai bóng đen lúc trước quấn quanh Đường Manh Manh, một người ngoan ngoãn hóa thành khói xám, một người lại chậm chạp không chịu đi đầu thai. Nó buồn bã nhìn về phía Hoắc Dao, giống như muốn nói cái gì đó, thậm chí còn biến thành hình người quỳ xuống lạy Hoắc Dao mấy cái. 

Gương mặt của Hoắc Dao không thay đổi, giống như đang trầm tư, nhìn con quỷ trước mặt chậm chạp không đứng dậy được, một lát sau mới mở miệng nói: “Ta đồng ý với ngươi.” 

Nghe được lời hứa của Hoắc Dao, bóng đen kia cúi đầu thật sau, sau đó hóa thành khói xám, lượn vài vòng rồi không thấy nữa. 

Lúc này, tất cả ma quỷ xung quanh Đường Manh Manh đều đã đầu thai, việc mà Đường Tử An nhờ vả cô, cuối cùng cũng được hoàn thành viên mãn. 

Khói xanh trong phòng đã tan đi từ lâu, nhưng Đường Tử An ở bên cạnh vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. 

Mặc dù cậu vẫn luôn tin vào chuyện này, nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự đã lật ngược tam quan trước đó của cậu!

Khói xanh đến từ đâu? Là vì lá bùa được cô đặc biệt chế tạo sao?

Nhưng vừa rồi cậu cũng nhìn thấy hai bóng đen đó! Chuyện này giải thích như thế nào đây?

Hai bóng đen kia chính là ma quỷ mà Đường Manh Manh nhìn thấy mỗi ngày sao? 

Cậu cảm giác được trái tim mình đập kịch liệt. 

Đường Tử An không khỏi âm thầm quyết định trong lòng, nhất định phải nhận Hoắc Dao làm thầy!

Nhưng sau khi suy nghĩ này thoáng qua thì cậu lập tức cảm thấy không được. 

Cô chính là Ngũ tẩu tương lai của cậu, nếu cô thành sư phụ của cậu, vậy Ngũ ca không phải là chồng của thầy của cậu sao?

Lúc đầu mọi người đều là người cùng thế hệ, một khi đã nhận thầy rồi thì Ngũ ca chính là bậc trên của cậu!

Không được không được, Đường Tử An liên tục lắc đầu ở trong đầu, tiếp tục xem xét. 

“Thù lao tôi lấy hai trăm nghìn nhân dân tệ.” Hoắc Dao căn bản không chú ý đến những hoạt động tâm lý căng thẳng của Đường Tử An. 

Nghe thấy giọng nói của Hoắc Dao, Đường Tử An chợt tỉnh táo lại. 

“Được! Hoắc đại sư!” Cậu nói ba chữ Hoắc đại sư này rất to. 

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên một tiếng chuông. Đường Tử An nhíu mày: “Không phải là Trương Đông đến chứ?”

Cậu và Trương Đông thật ra cũng không quá thân thiết, Trương Đông rất biết làm việc, hơn nữa lại luôn đi theo nịnh bợ Ngũ ca để tiếp cận anh ấy. Lần này, nếu không phải muốn dựa vào Trương Đông để đi tìm Hoắc Dao, cậu sẽ không bao giờ tiếp xúc với loại người như cậu ta. 

Không phải vừa nãy cậu ta bảo cậu ta tự mình trở về trước rồi sao? Bây giờ đến đây làm gì?

Trong lòng Đường Tử An không ngừng phàn nàn, đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra, cậu đang định để Trương Đông quay về làm việc thì lại kinh ngạc nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. 

Mà người đến lúc này cũng vô cùng lạnh lùng. 

Cậu trợn tròn mắt, không khỏi gọi lớn: “Ngũ ca!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play