Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ trong nháy mắt, Hoắc Dao đã sống ở thời đại này được một tháng rưỡi. Không khí mùa thu dần rõ nét hơn, Tết Trung Thu cũng sắp đến rồi, trên đường lúc nào cũng có không khí của ngày hội.
Mấy ngày này, Hoắc Dao bận rộn làm quen thành phố phồn vinh và xinh đẹp này, đã một khoảng thời gian rồi cô không đi ra quán với Diêu thiên sư.
Thành phố này tràn ngập ánh hào quang màu vàng nhạt, ngưng tụ thành hình dáng của một con rồng khổng lồ, bàn phù được đặt trên thành phố, tượng trưng cho sức mạnh và sự thịnh vượng.
Thật đúng là thủ đô của Trung Quốc, mọi thứ ở đây đều xa lạ và mới mẻ đối với cô.
Hôm nay trời xanh cao, không khí trong lành, Hoắc Dao đi theo Diêu thiên sư, lại đi đến nói bày hàng bói toán hằng ngày một lần nữa.
Vừa đến nơi, Diêu thiên sư đã dựa vào một gốc cây, dùng một tay bổ quả dưa hấu vừa mới mua, sau đó đặt một nửa quả dưa hấu sang một bên, ăn uống vui vẻ, hỏi: “học trò, hôm nay con cảm thấy sẽ có chuyện làm không?” Trong giọng nói của ông rõ ràng có sự mong chờ.
Hoắc Dao thản nhiên cười nói: “Tùy duyên thôi.”
Cách đây không lâu, sở cảnh sát Ninh Thành đã điều động một lượng lớn lực lượng cảnh sát, sau đó con trai của bà Thẩm đã được tìm thấy, cảnh sát lần theo manh mối, bắt được một băng đảng chuyên buôn bán trẻ em, rất nhiều đứa trẻ như Từ Hoãn được giải cứu, nhiều gia đình đã được đoàn tụ.
Bà Thẩm đã nhận được tín ngưỡng chi lực sau khi xem bói, Hoắc Dao cũng nhận được không ít, điều khiến cô ngạc nhiên chính là ngay sau khi vụ trấn áp băng nhóm buôn bán trẻ em được phát sóng trên bản tin truyền hình, cô biết được một tin tức quan trọng “Người trong cuộc” từ phía cảnh sát, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thu được rất nhiều tín ngưỡng chi lực.
Không giống như thời đại trước, dân số chỉ có vài trăm nghìn, đất nước Trung Quốc mà cô ở là một đất nước có dân số hơn một tỷ người, nếu cô có thể có được sự tín nhiệm và tôn sùng của một bộ phận người dân, thì sợ gì không có đủ linh lực để dùng?
Ngồi dưới bóng cây hơn hai tiếng đồng hồ, Diêu thiên sư đã gần như ngủ gà ngủ gật, tiếng xe thể thao gầm rú từ xa truyền đến, dừng lại ở trước mặt bọn họ không xa. Hoắc Dao ngẩng đầu nhìn thấy hai chiếc xe thể thao một vàng một học tròp mắt, hai người đàn ông bước ra từ chiếc xe đắt đỏ, một người là Trương Đông, lần trước đã từng đến xem bói, một người cười nói ríu rít như chim yến ở bên cạnh thoạt nhìn là một chàng trai không quá lớn tuổi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Trương Đông dẫn chàng trai đi đến trước quán, nói: “Hoắc… Đại sư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Chúng tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi, mỗi lần đến đây đều không có cô ở đây.” Cậu ta vô thức xem thường Diêu thiên sư ở bên cạnh, chọc Diêu thiên sư tức giận hậm hực.
Vốn dĩ Trương Đông muốn gọi thẳng tên của Hoắc Dao, nhưng nghĩ lại thì vẫn gọi là đại sư.
Dù sao sau khi Hoắc Dao được cứu từ dưới sông lên, cả người dường như đã thay đổi rất nhiều, cảm giác vô cùng tà mị.
Chàng trai đứng bên cạnh có vẻ nóng lòng, tự giới thiệu: “Xin chào, Hoắc đại sư, tôi là Đường Tử An.”
Giọng nói của Đường Tử An trong trẻo dễ nghe, độ thân mật vừa phải, dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác.
Hoắc Dao cong môi nói: “Xin chào.”
Đường Tử An ngồi xuống trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Tôi có một chuyện muốn cầu xin cô.”
Chàng trai trước mặt cô có vận mệnh phú quý, tài lộc không thiếu, cuộc sống êm ả, cô không nhìn thấy được cậu có điều gì muốn cầu xin cô, nhưng Hoắc Dao vẫn nói: “Tôi muốn nghe chi tiết.”
Đường Tử An lập tức nói mà không hề do dự, trôi chảy giống như nước được thông nguồn: “Là thế này, tôi có một người em gái ruột, năm nay mới tám tuổi, bát tự yếu, từ nhỏ đã dễ gặp phải ma quỷ. Thường ngày con bé rất nhát gan, buổi tối đi ngủ cũng không chịu tắt đèn, mỗi khi tắt đèn sẽ nói có ma quỷ đè lên giường của con bé, mỗi lần như vậy đều khóc lóc tỉnh dậy. Cứ như vậy mãi, tôi sợ con bé sẽ bị trầm cảm. Tôi muốn cầu xin cô giúp con bé sửa bát tự, để ma quỷ không đến gần con bé nữa.”
Hoắc Dao khẽ mỉm cười, không khỏi lắc đầu: “Sửa vận mệnh?”
Đường Tử An thở dài, mặc dù cậu không có nhiều hiểu biết về thuật sĩ, nhưng cậu cũng biết chuyện thay đổi vận mệnh của một con người không phải là chuyện dễ dàng, người lớn trong nhà đều không tin vào bói toán phong thủy, cho rằng em gái của cậu có bệnh tâm thần, mặc dù đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý nhưng chẳng hề có chút tác dụng gì. Hơn nữa, em gái của cậu cũng dần dần cảm thấy bản thân cô bé có bệnh, bắt đầu trở nên trầm mặc hơn từng ngày. Cậu nhìn thấy điều đó trong mắt mình và trong cả nỗi lo lắng ở trong lòng.
Từ nhỏ cậu đã cực kỳ hứng thú với những thứ như huyền học đoán mệnh linh tinh và bói toán, cho rằng em gái của cậu thật sự có thể nhìn thấy ma. Cậu không biết cô gái trước mặt có năng lực như thế nào, nhưng nghe xong chuyện của Trương Đông, cậu cũng muốn đánh cược một lần.
Dù sao cậu vẫn còn trẻ, thất bại là không thể tránh khỏi.
Đây chính là lý do vì sao hôm nay cậu đặc biệt tìm Trương Đông, để cậu ta dẫn cậu đến đây.
Đường Tử An giằng co một lúc rồi nói: “Tôi biết sửa đổi vận mệnh là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng nếu cô có biện pháp khác để giải quyết vấn đề nhìn thấy ma quỷ của em gái tôi thì vẫn được.”
Hoắc Dao cảm thấy người con trai trước mặt rất hợp duyên, đồng ý nói: “Việc này không cần thay đổi vận mệnh. Nếu thuận tiện, để tôi xem phong thủy nhà cậu, cùng với em gái của cậu, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại cách giải quyết.”
Đường Tử An nhìn thấy cô đồng ý, nở một nụ cười rạng rỡ: “Chọn ngày chi bằng trúng ngày, vậy thì hôm nay đi luôn đi.” Cậu nghĩ đến chuyện bố mẹ đều đã đi công tác, trong nhà ngoại trừ em gái thì chỉ có bảo mẫu, điều này giúp cậu tránh được rất nhiều rắc rối.
Diêu thiên sư và Hoắc Dao đều ngồi lên xe của Đường Tử An, nếu Trương Đông chỉ có tác dụng như một người dẫn đường, vậy bây giờ đã gặp được người muốn tìm rồi thì cậu ta cũng không còn tác dụng nữa. Nhưng bị bỏ rơi như vậy mà Trương Đông dường như không có điều gì bất mãn, lại còn mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Diêu thiên sư vừa lên xe thể thao đã liên tục ngạc nhiên, những tiếng kinh ngạc không ngừng vang lên, còn liên tục sờ soạng trong xe, những nơi mà ông chạm vào đều vô cùng thích thú, không có ý buông tay, đôi mắt ông sáng lên, dáng vẻ chưa từng nhìn thấy đồ của thành phố của ông, ngay cả một người mù cũng có thể nhìn thấy.
Tính tình của Đường An Tử rất tốt, không lên tiếng ngăn cản mọi loại hành động của Diêu thiên sư, mà thậm chí còn dùng giọng điệu ôn hòa để giới thiệu với ông về chiếc xe của mình. Ban đầu Hoắc Dao cũng cảm thấy khá mới lạ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi trên chiếc xe như vậy, nhìn thấy từng cử chỉ của Diêu thiên sư, trong lòng cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa chua xót.
Sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, bất kể là ở trong thời đại nào, cũng đều tồn tại.
Hoắc Dao yên lặng ngồi ở phía sau, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lướt qua, im lặng không nói gì. Đường Tử An nhìn trong gương chiếu hậu thấy Hoắc Dao ngồi yên lặng, sườn mặt trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, nhìn cô như vậy, mái tóc đen như mực buông xuống trước mặt, gương mặt trắng nõn như ngọc, giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng, khiến người ta không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Cô chính là cô gái không thể chịu đựng được mà Ngũ ca đã nhắc đến sao?
Nhưng mà, nhìn như vậy cũng rất đẹp.
Cậu đã từng nghe đến tên cô, hôm nay cuối cùng cũng được người rồi. Chỉ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã nhìn thấy được sự chân thành và ôn hòa trong mắt của cô, khi cô cười tươi cũng rất đẹp, khiến người khác không khỏi mỉm cười theo cô.
Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái vừa mới hai mươi mà thôi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đường Tử An không khỏi nghĩ đến, Ngũ ca sao lại không khoan dung với một cô gái nhỏ như vậy? Tầm mắt của Ngũ ca cũng cao quá rồi.
Cảm giác lần đầu gặp mặt của Đường Tử An đối với Hoắc Dao rất tốt, đến nỗi cậu nhất thời từ bỏ những suy nghĩ trước đó. Lúc trước cậu kiên quyết đứng về phía Ngũ tẩu của mình, nhưng bây giờ cậu đã đứng về phía Hoắc Dao. Trước đó, cậu vẫn luôn hy vọng anh năm Cố Niên Cẩm có thể quay lại với bạn gái cũ, bởi vì mọi người đều biết, Cố Niên Cẩm để ý người con gái đó như thế nào.
Nhưng bây giờ, cậu không nghĩ như vậy.
Trước đây Ngũ tẩu ích kỷ bỏ lại Ngũ ca mà đi nước ngoài du học, mấy năm nay vẫn không trở về, cũng không chủ động liên lạc với Ngũ ca, vì sao Ngũ ca vẫn còn chờ đợi cô ấy? Cô gái họ Hoắc trước mặt này là một cô gái vừa xinh đẹp lại tốt bụng, quan trọng nhất là cô còn thích Ngũ ca, thích đến nỗi không quan tâm bất kỳ điều gì. Là người ngoài cuộc, cậu không khỏi cảm động.
Cậu quyết định phải giúp đỡ chị gái này một phen, bắt lấy Ngũ ca càng sớm càng tốt, làm Ngũ tẩu mới của cậu!
Chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui rồi!
Hoắc Dao tất nhiên không biết những suy nghĩ vọng tưởng của Đường Tử An, cho dù có biết, cô cũng chỉ có thể tiếc nuối nói với cậu, cậu thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Giao thông ở Đế Đô tắc nghẽn đến mức phải đến một tiếng rưỡi sau, bọn họ mới đến được “Trình Nam Nhất Phẩm” của Đường Tử An. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ở trung tâm thành phố Đế Đô, giá nhà ở trong “Trình Nam Nhất Phẩm” là mười ba triệu một mét vuông, chỉ có căn hộ lớn, không cung cấp những căn hộ quy mô nhỏ.
Một căn hộ đơn sơ cũng có giá gần một trăm triệu nhân dân tệ, khiến giá nhà ở đây đạt mức cao ngất trời ở Trung Quốc, hoàn toàn chỉ dành cho những kẻ có tiền có quyền.
Dọc đường đi, Diêu thiên sư luôn mở to hai mắt, không ngừng nói chuyện, giọng điệu cực kỳ hâm mộ.
Sau khi vào nhà của Đường Tử An, em gái của cậu mang dép lê chạy ra ngoài, kêu một tiếng: “Anh.”. Nhìn thấy bên cạnh anh trai còn có Hoắc Dao và Diêu thiên sư, ban đầu cô bé tỏ ra có chút nhút nhát và thẹn thùng, sau khi cẩn thận trốn ở sau lưng anh trai, thỉnh thoảng thò cái đầu nhỏ ra ngoài quan sát bọn họ. Đôi mắt nhỏ của cô bé chớp liên tục, vô cùng đáng yêu.
Chỉ một lát sau, cô bé đã tự động đến gần Hoắc Dao.
Đường Tử An ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, em gái cậu không thích người lạ, trong lòng có sự đề phòng rất lớn, hành động chủ động đến gần người lạ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như thế này, có thể nói là phá lệ, cậu ngạc nhiên hỏi: “Em gái… Em sao vậy?”
“Hơi thở trên người chị gái này, rất thoải mái.” Em gái Đường Tử An cẩn thận kéo vạt áo của Hoắc Dao, nhẹ giọng nói.