Người đang đứng ở cửa không ai khác chính là Cố Niên Cẩm. Sau khi anh nghe thấy Trương Đông nói Đường Tử An đã mời Hoắc Dao nên đi thẳng một mạch tới đây.
Cố Niên Cẩm bước vào cửa, liếc nhìn Hoắc Dao và Diêu thiên sư đang đứng ở phía sau Đường Tử An, sau đó nhìn Đường Tử An với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu có chút nghiêm khắc: "Tử An, anh đã nói cái gì, em không nhớ rõ sao?"
Nét mặt Đường Tử An đầy đau khổ.
Ngũ ca đã nói, tránh xa cô gái tên Hoắc Dao đó xa một chút.
Cậu nhớ, nhớ rất rõ, một chữ cũng không quên.
Tuy nhiên, bây giờ cậu không thể làm điều đó và cậu cũng không muốn làm.
Cậu cảm thấy thành kiến của Ngũ ca đối với Hoắc đại sư có vẻ quá sâu sắc.
Tuy thời gian cậu ở bên Hoắc đại sư rất ngắn nhưng cậu cảm thấy cô không phải là loại người như Ngũ ca nói.
Ở bên cô, cậu cảm thấy rất thoải mái.
Cậu vốn muốn nói điều gì đó tốt đẹp về Hoắc đại sư, nhưng vừa mở miệng đã bị Cố Niên Cẩm cắt ngang: "Hoắc Dao, tôi còn tưởng rằng cô đã bình tĩnh lại, không ngờ mấy ngày gần đây cô lại ra ngoài chơi đùa."
Cố Niên Cẩm chỉ đứng ở nơi đó, bình tĩnh trầm lặng, dung mạo tuấn tú như tranh vẽ, lạnh lùng nhìn cô. Anh hoàn toàn không bận tâm đến hoàn cảnh hay phản ứng của người khác.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Dao nhìn thấy người đàn ông mà kiếp trước của cô đã mê mẩn suốt ba năm.
Cũng phải công nhận một điều là, tướng mạo của cậu trai này trông rất ổn.
Nhìn thoáng qua, dáng người cậu ta cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, trên người toát lên thần thái như muốn đẩy người khác cách xa ngàn dặm, khiến người khác có cảm giác cậu ta như đang ở trên mây, không thể với tới được.
Nhưng kiếp trước, khi đến thăm nhà của các thiếu gia giàu có, cô đã gặp qua Phan An, liệu còn có thiếu gia nào đẹp trai và thân phận cao quý hơn không?
Với cả giọng điệu của cậu ta khiến cô không vui, thậm chí còn thấy hơi tức giận.
Một giọng điệu hung hăng không quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Liệu kiếp trước của cô có yêu sâu sắc một người đàn ông như vậy không?
Một người đàn ông lạnh lùng như vậy.
Hoắc Dao đắm chìm trong những cảm xúc vô nghĩa của kiếp trước của mình, nhất thời vẫn không có câu trả lời.
Cố Niên Cẩm cau mày, trong giọng điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn và khinh thường: "Tôi khuyên cô đừng giở trò nữa. Đến lúc đó..."
Có tiếng tát vang lên, lanh lảnh, dứt khoát và uy lực.
Thành công cắt đứt câu nói tiếp theo của Cố Niên Cẩm.
Cái tát này đã dùng hết sức lực của Hoắc Dao. Sau cái tát này, lòng bàn tay của cô vẫn còn đau nhức. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng sâu trong lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Loại đàn ông xấu này thực sự rất hiếm thấy từ xưa đến nay.
Nếu không đánh thức, cậu ta sẽ nghĩ rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều yêu cậu ta mất!
Đường Tử An vốn muốn ngăn cản Cố Niên Cẩm tiếp tục nói, đã kéo cánh tay của Cố Niên Cẩm lại, nhưng bây giờ lại cứng đờ tại chỗ, không thể tin nổi cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt. Em gái của Đường Tử An đang dè dặt núp sau lưng cậu, lúc này mới ngó cái đầu nhỏ ra, đôi mắt sáng ngời nhìn Hoắc Dao, trong mắt không khỏi thể hiện sự ngưỡng mộ.
Lúc đó Diêu thiên sư đã xắn tay áo muốn trực tiếp chiến đấu, tuy tay chân già nua nhưng cũng không sẵn lòng để tên nhóc này ức hiếp cô học trò nhỏ của mình lần nữa. Không ngờ, học trò còn hành động nhanh hơn ông, uy lực còn mạnh mẽ hơn cả ông! Thật không hổ là học trò của Diêu thiên sư!
Không ai có thể tùy tiện chà đạp lên tình cảm chân chính của người khác và coi đó là cát bụi.
Cho dù Cố Niên Cẩm có địa vị tốt và giàu có đến đâu, cũng không thể làm điều đó trước mặt cô!
Sắc mặt Hoắc Dao dần dần lạnh lùng.
Cố Niên Cẩm cũng choáng váng trước cái tát này, sau đó sắc mặt trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Hoắc Dao!” Anh vươn tay định tóm lấy Hoắc Dao, nhưng chưa kịp làm gì đã nhìn thấy đầu ngón tay của Hoắc Dao nhẹ nhàng chạm vào cánh tay mình. Cánh tay của anh bắt đầu cảm thấy đau đớn dữ dội.
Loại đau đớn này tuy ngắn ngủi nhưng uy lực rất mạnh, đau đến mức tim phổi như muốn vỡ ra, nhất thời làm gián đoạn cử động của anh.
Hoắc Dao lạnh lùng nhìn Cố Niên Cẩm. Hoắc Dao từng yêu anh đã vĩnh viễn rời xa, hiện tại cô không phải là người mà anh có thể tùy ý chà đạp, mà là ngược lại.
Cô truyền một ít linh lực vào cánh tay anh, linh lực này tuy không giết chết anh nhưng sẽ khiến anh đau đớn một giờ sau đó, coi như trút giận thay cho kiếp trước của cô.
Về chuyện ‘tình yêu độc hại’ của kiếp trước, sớm muộn gì cũng phải giải quyết, nếu không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày nào đó trong tương lai. Tốt hơn là nên kết thúc nó hoàn toàn ngay hôm nay! Khi điều này xảy ra, mối liên hệ giữa kiếp trước của cô và thế giới này sẽ hoàn toàn bị cắt đứt. Kết thúc luật nhân quả, nếu lần sau có đầu thai thì hãy thành một con người khôn ngoan, hãy mở rộng tầm mắt và đừng yêu người như Cố Niên Cẩm nữa.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
"Mấy năm nay, coi như tôi mù quáng, từ nay về sau chúng ta coi như chưa từng gặp mặt!" Hoắc Dao lạnh lùng nói xong, liền bảo Diêu thiên sư rời đi. Sau đó hai người cùng đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi nhà Đường Tử An như người chiến thắng.
Cố Niên Cẩm muốn đuổi theo nhưng đã bị Đường Tử An kéo mạnh lại, hơn nữa cánh tay anh đau nhức, những cơn co thắt dày đặc khiến anh cảm thấy rất khó chịu. Anh không biết Hoắc Dao đã làm gì với mình.
Cố Niên Cẩm vẻ mặt u ám ngồi trên sô pha trong nhà Đường Tử An, thuyết giáo cho Đường Tử An một hồi. Vừa nói, cánh tay anh càng ngày càng đau, giống như không còn là của mình nữa. Sau đó anh đổ mồ hôi lạnh mới dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tử An, đưa tôi đến bệnh viện!”
Lúc này, Hoắc Dao và Diêu thiên sư đã sớm bước ra khỏi “Trình Nam Nhất Phẩm”.
Lúc Diêu thiên sư vào trong tiểu khu, ông bước từng bước vừa quay đầu lại, chậm rãi bước đi, Hoắc Dao cũng không thúc giục ông. Từ khi xuống lầu ông vẫn không ngừng nói chuyện, lúc đầu còn mắng Cố Niên Cẩm, nói cậu ta lòng dạ hiểm độc, xứng đáng cả đời độc thân! Sau lại mắng cả Đường Tử An vì đã kết bạn với một người như Cố Niên Cẩm, nhưng lời mắng lại biến thành đố kỵ và hận thù.
"Ui, học trò, con nhìn khu này xem, phong cảnh đẹp làm sao." Trong tiểu khu, khắp nơi đều là cây xanh, còn có đài phun nước với hình dáng độc đáo.
"Uầy, học trò nhìn xem, chiếc xe này giá mấy triệu!" Diêu thiên sư nhìn những chiếc xe sang trọng tới lui với đôi mắt đỏ hoe. Ở trong tiểu khu này, nãy giờ ông chưa hề nhìn thấy một chiếc ô tô nào trị giá dưới một triệu!
Một lúc sau, ông lại bắt đầu hét lên, toàn thân nhảy dựng lên: "Ối ối ối! Học trò! Thầy biết người phụ nữ này, cô ấy là một đại minh tinh!" Ông muốn lao tới tìm người xin chữ ký, nhưng lại nhìn thấy bên kia có trợ lý và vệ sĩ nên đành từ bỏ.
Nhưng mà, sau khi nhụt chí được một chút, Diêu thiên sư đã tràn đầy sinh lực trở lại, tràn đầy khao khát, nói với giọng ghen tị: "Học trò, nếu một ngày nào đó chúng ta có thể sống ở đây thì thật tuyệt."
Kỳ thật, Diêu thiên sư chỉ tùy ý nói. Ông biết học trò của mình lợi hại, nhưng cô trước hết không có thân phận, thứ hai lại không có lai lịch, thứ ba lại không có danh tiếng mà chỉ là một thầy tướng số nhỏ, có lẽ cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng ông không ngờ rằng một ngày nào đó trong tương lai, ông sẽ thực sự sống ở đây và sẽ sống trong căn phòng tốt nhất trong tiểu khu mới xây!
Khi Hoắc Dao nghe những gì Diêu thiên sư vừa nói, cô nhận ra rằng số tiền cô kiếm được gần đây thậm chí không đủ tiền mua một chiếc ô tô, và cô đột nhiên cảm thấy việc kiếm tiền là cấp bách.
Về phần căn nhà ở đây, cô nghĩ, hãy đợi thêm một thời gian nữa. Một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ để cho thầy mình sống trong một tiểu khu như thế này.