Nhưng Phùng Tử Kỳ vốn không muốn nghe trợ lý Phùng giải thích, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Em không muốn nghe nữa! Em thừa nhận, tất cả mọi việc đều là do em làm được chưa?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi tận tai nghe Phùng Tử Kỳ thừa nhận, ánh mắt trợ lý Phùng vẫn lộ vẻ thất vọng: “Tử Kỳ, tại sao em lại làm như vậy?”
“Rất đơn giản mà, không phải à?” Phùng Tử Kỳ cười nhạo một tiếng: “Đương nhiên là để nổi tiếng, vì độ hot rồi, anh trai tốt của em ơi, anh không phải em, đương nhiên anh không hiểu được sự cực khổ của em rồi. Anh không biết em ghét kiểu làm bộ làm tịch của anh thế nào đâu! Anh tưởng rằng anh chỉ cần giúp em liên hệ một chương trình thực tế thì em sẽ biết ơn anh đến mức nói gì nghe nấy nhỉ?”
“Nếu ban đầu anh đừng ngăn cản chuyện em xào CP, thì bây giờ em đã hot từ lâu rồi! Tại sao em phải tạo scandal với tổng giám đốc Hoắc, không phải vì lúc trước anh ngăn cản em sao?!”
Trợ lý Phùng há miệng, không thể tin mà nhìn Phùng Tử Kỳ, vẻ mặt lộ rõ tia bi thương.
Không cho Phùng Tử Kỳ tạo tin đồn tình cảm, là vì anh ấy lo lắng Phùng Tử Kỳ sẽ rơi vào cái bẫy lưu lượng.
Lưu lượng là một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp người ta nhanh chóng hot lên, nhưng nếu bản thân không nắm bắt được lưu lượng, không có tác phẩm, bản thân sẽ trở nên mờ nhạt như phù dung sớm nở tối tàn.
Trợ lý Phùng hoạch định cho Phùng Tử Kỳ con đường phát triển hoàn mỹ, mặc dù thời gian có hơi chậm một chút, nhưng chỉ cần Phùng Tử Kỳ bước thật vững, chắc chắn anh ta sẽ ngày càng tốt lên.
Thậm chí vì có thể giúp Phùng Tử Kỳ tiến vào giới giải trí một cách dễ dàng, trợ lý Phùng đã âm thầm tìm kiếm rất nhiều tài nguyên giúp anh ta.
Chỉ vì khoảng thời gian này quá bận rộn, anh ấy mới không chú ý đến hoạt động của Phùng Tử Kỳ.
Rõ ràng anh ấy đã làm rất nhiều cho Phùng Tử Kỳ, nhưng anh ta lại nói anh ta trở nên như vậy là bởi vì mình…
Trong lòng trợ lý Phùng trở nên nguội lạnh.
Diệp Lạc Dao không khỏi lắc đầu:
[Vô liêm sỉ, vô lương tâm.]
[Nếu không phải vì trợ lý Phùng, khởi điểm của Phùng Tử Kỳ sao có thể cao được thế này chứ?]
[Hắn thật sự quá đề cao bản thân rồi.]
[Nhưng mà, bây giờ trợ lý Phùng đã tỉnh táo lên nhiều rồi, có điều cần chút thời gian để dịu lại.]
Diệp Lạc Dao liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, ánh mắt sáng lên:
[Hay lắm, còn năm phút nữa là nhóm quay phim của Phùng Tử Kỳ đến rồi!]
Ánh mắt Hoắc Cảnh hơi sáng lên, đúng lúc lên tiếng: “Trợ lý Phùng, không còn sớm nữa.” ( truyện trên app T𝕪T )
Một câu nói ngắn gọn, trong nháy mắt như đánh thức Phùng Tử Kỳ.
Lời nói dối đã bị người ta vạch trần ngay tại chỗ, Phùng Tử Kỳ đã không muốn ở lại đây từ lâu.
Nhưng tổ sản xuất sắp đến đây để quay phỏng vấn, lý trí muốn Phùng Tử Kỳ ở lại đây.
Nhìn trợ lý Phùng bị đả kích lớn ở ngay trước mắt, ánh mắt Phùng Tử Kỳ thoáng lộ vẻ oán độc, lại nhanh chóng đè xuống, sau đó bày ra bộ dạng “Như anh mong muốn” lên tiếng: “Được rồi, anh, em không so đo với anh nữa, cho nên anh vẫn sẽ giúp em đúng chứ?”
Sự oán độc trong mắt Phùng Tử Kỳ quá rõ ràng, trợ lý Phùng cũng nhìn ra được, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Phùng Tử Kỳ đã che giấu cảm xúc trong lòng anh ta, thậm chí còn lên tiếng nhờ mình giúp anh ta.
Trợ lý Phùng cảm giác như tim mình bị rạch một lỗ lớn, gió lùa qua vù vù.
Cuối cùng Phùng Tử Kỳ xem mình là gì đây?
Đột nhiên anh ấy có chút hối hận, có phải bình thường bản thân đã quá dung túng cho Phùng Tử Kỳ rồi hay không?
Phùng Tử Kỳ như không nhìn thấy nỗi lòng phức tạp của trợ lý Phùng, anh ta nói chuyện một cách rất đương nhiên: “Anh, sau này em sẽ trịnh trọng xin lỗi tổng giám đốc Hoắc, nhưng người trong tổ sản xuất sắp đến rồi, anh cũng không muốn em vì chuyện này mà thất bại đúng chứ?”
Vừa nói Phùng Tử Kỳ vừa bước lên trước một bước, kéo tay của trợ lý Phùng, ánh mắt lộ ra chút khẩn cầu: “Anh, anh giúp em một lần này đi, anh năn nỉ tổng giám đốc Hoắc giúp em một chút, em chỉ quay có nửa giờ thôi…”
“À không, chỉ mười phút thôi.” Phùng Tử Kỳ thấy trợ lý Phùng không nói lời nào nên nhanh chóng sửa lại.
“Mười phút! Nhiều nhất là mười phút thôi, có được không?” Phùng Tử Kỳ vừa nói, vừa dè dặt liếc nhìn Hoắc Cảnh đang ngồi trên ghế sô pha.
Diệp Lạc Dao sắp cười đến điên rồi, thấy trợ lý Phùng còn đang ngây ngốc, cậu thấy vẫn nên giúp anh ấy một lần, đúng lúc lên tiếng: “Nhưng mà, không phải chúng ta đã bắt đầu quay rồi sao?”
Lời vừa dứt, cả phòng trở nên yên tĩnh.
“Anh lừa em!” Phùng Tử Kỳ trợn mắt nhìn trợ lý Phùng: “Không phải vì anh không muốn giúp em nên mới mượn cớ đấy chứ?”
Tia mong đợi cuối cùng trong mắt trợ lý Phùng đã tan biến hết, anh ấy liếc nhìn bàn tay đang bị Phùng Tử Kỳ kéo.
Điều buồn cười là, anh ấy vừa mới cho rằng thái độ của Phùng Tử Kỳ đột nhiên thay đổi là vì muốn xin lỗi mình.
Nhưng từ đầu đến cuối, những suy tính của Phùng Tử Kỳ chỉ có lợi ích của anh ta, không quan tâm đến hoàn cảnh của trợ lý Phùng một chút nào.
Trợ lý Phùng chậm rãi rút tay ra, rũ mắt lạnh lùng nói: “Vô dụng rồi.”
Phùng Tử Kỳ ngơ ngác nói: “Cái gì?”
Trợ lý Phùng đỏ mắt ngẩng đầu, nhìn người em trai mình đã cưng chiều nhiều năm, cả người vô lực nhưng lời nói lại rõ ràng từng chữ một: “Anh nói, vô dụng rồi, muộn rồi, đã bắt đầu quay phim rồi!”
Như đáp lại lời nói của trợ lý Phùng, trợ lý đạo diễn vẫn luôn núp ở cửa thang máy cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân của cô đã tê rần hết cả.
Phùng Tử Kỳ nhìn cô, nhìn hai chiếc máy quay ở đằng sau cô, anh ta giống như nhìn thấy mãnh thú vậy, chợt bước về sau một bước dài, sau đó anh ta không chút suy nghĩ, xoay người muốn chạy ra ngoài.
Nhưng khoảnh khắc khi mở cửa ra, hai chiếc máy quay ở bên ngoài nhắm ngay đến Phùng Tử Kỳ.
“Xin chào Tử Kỳ, chúng tôi đến phỏng vấn!”
Diệp Lạc Dao trong nháy mắt trở nên vui vẻ:
[Là bên phỏng vấn.]
[Cái này gọi là vây đằng trước bọc đằng sau! Có bay cũng khó thoát!]