Diệp Lạc Dao bình luận: [ Nói hoài nói mãi vẫn không hiểu!]

Ba Hoắc: Đúng vậy!

Diệp Lạc Dao: [Nếu ba Hoắc dám làm vậy với mẹ Hoắc, mình chắc chắn là người đầu tiên xông lên đánh ông ấy!]

Ba Hoắc: Đúng! Đợi đã!

Ba Hoắc:???

Không phải! Ai bảo con đem ba ra so sánh vậy!

Loại chuyện này có thể đem ra so sánh linh tinh sao?

Ông tốt hơn cái tên khốn Từ Hải kia vô số lần!

Ba Hoắc cắn chặt khớp hàm.

Mẹ Hoắc vui vẻ nở nụ cười.

Quả nhiên, Lạc Dao nhà bọn họ là tốt nhất!

Hoắc Yến đưa mắt nhìn ba Hoắc mẹ Hoắc, không nhịn được tưởng tượng cảnh nếu ba Hoắc thật sự làm ra chuyện phản bội mẹ Hoắc......khụ khụ!

Chắc chắn anh cũng đứng về phía mẹ Hoắc!

Loại chuyện đánh ba ruột này, lần một thì ngượng tay, lần hai thì thuận tay! Lần ba quen tay hay việc!

Cũng may người người nhà họ Hoắc chỉ có thể đọc được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, nếu tiếng lòng của Hoắc Yến bị lộ ra thật sự sẽ bị đồn là bất hiếu.

Sau đó chắc ba Hoắc sẽ là người bị đánh một lần ngượng tay, lần hai thuận tay, lần ba quen tay hay việc mất!

"Buông ông ta ra đi." Đột nhiên Trang Hoa lên tiếng, chuyện đã biến lớn như những gì bà đoán trước, càng ngày càng có nhiều khách khứa đến xem, ngày mai chuyện này sẽ truyền khắp nơi. Hiện tại bà có chút mệt mỏi, chỉ liếc nhìn Từ Thần lần cuối.

Từ Thần bị cái nhìn này của Trang Hoa làm cho sợ hãi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.

Diệp Lạc Dao hiểu rõ:

[Ồ hố, xem ra trong tương lai Từ Thần thật sự sẽ có tận hai người ba.]

[Ánh mắt bình thản này của dì Trang dường như không có một chút tổn thương nào, hiển nhiên đã bị Từ Thần tổn thương sâu sắc.]

[Ban nãy dì Trang đánh cậu ta chắc là cho cậu ta một cơ hội cuối cùng. Nhưng đáng tiếc, Từ Thần không nắm bắt được.]

Giọng nói của Diệp Lạc Dao rất vui sướng, cậu rất vui khi thấy tên ngốc mê muội Từ Thần gặp xui xẻo.

Từ Uẩn Tri buông Từ Hải, Từ Hải không đứng vững được, Từ Nghiêu và Từ Thần nhanh chóng đi tới đỡ.

Trang Hoa thờ ơ nhìn cảnh tượng này, tâm tình lại cực kỳ bình tĩnh, nhìn hình ảnh "ba hiền con hiếu" này bà lại nở nụ cười nói: "Từ Hải, tôi sẽ sai người soạn đơn ly hôn rồi gửi cho ông, theo thỏa thuận chúng ta đã ký trước đó, chỉ cần ông ngoại tình ông sẽ phải ra đi trắng tay, từ nay trở đi ông có thể dẫn theo hai đứa "con trai" của ông tiếp tục sinh sống."

Cả người Từ Hải cứng đờ, thậm chí quên mất cả cơn đau.

Từ Thần bỗng ngẩng đầu, anh ta không dám tin nhìn Trang Hoa: "Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?"

Diệp Lạc Dao vô ngữ cứng họng:

[Mẹ cậu bị ba cậu và ba dượng của cậu bắt nạt đến như vậy rồi, ban nãy còn đứng ra giúp đỡ hai người đó.]

[Bây giờ còn không biết xấu hổ mà đi hỏi mẹ cậu có phải không cần cậu nữa không, mình đã nói rồi mà, tên Từ Thần này có bệnh về thần kinh!]

Người nhà họ Hoắc liên tục gật đầu.

Diệp Lạc Dao, người phát ngôn của cả nhà bọn họ!

Ánh mắt Trang Hoa nhìn Từ Thần giống như đang nhìn một người xa lạ, bà không muốn nói gì thêm mà chỉ nói với Từ Uẩn Tri đứng bên cạnh: "Chúng ta đi thôi."

Trang Hoa đang muốn rời đi, những người khác cũng không thể ở lại, sôi nổi xoay người rời đi.

Lúc này, Từ Nghiêu lạnh lùng nói: "Bà -- Bà cố ý!"

Trang Hoa dừng bước: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Vừa nãy Từ Nghiêu rơi vào trạng thái hoảng loạn cho nên anh ta không ý thức được, rõ ràng chính tay anh ta đặt ly rượu bỏ thêm thuốc kia trên khay, làm thế nào mà Từ Uẩn Tri nên trúng chiêu lại không trúng chiêu, ngược lại Từ Hải tửu lượng ngày thường rất tốt lại kéo anh ta vào trong căn phòng này?

Trong nháy mắt, Từ Nghiêu hiểu rõ mọi chuyện.

Trang Hoa đã biết từ lâu!

Bà ấy đã biết từ trước!

Một luồng khí lạnh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, giọng nói của Từ Nghiêu run rẩy: "Bà biết kế hoạch của tôi, bà liền tương kế tựu kế.........Bởi vì muốn khiến Từ Hải tay trắng rời nhà?"

Trang Hoa cười nhẹ, không quay đầu, vẫn nói câu nói cũ: "Tôi không hiểu ý của cậu."

Từ Nghiêu mất hết toàn bộ sức lực, ngã bệt xuống đất.

Từ Thần thấy vậy vội vàng đi đỡ: "Anh cả, anh......."

Đám người giải tán, Diệp Lạc Dao đứng trong đám người xem náo nhiệt còn chưa rời đi, lập tức rơi vào trong tầm mắt của Từ Thần.

Cả người Từ Thần hơi run lên, xấu hổ giận dữ nhìn Diệp Lạc Dao "Cậu --"

Tần Diệu đang định tiến lên thì đã thấy Diệp Lạc Dao giết người không dao: "Chúc mừng cậu nha, bây giờ cậu cũng chỉ có một người anh thôi."

Từ Thần nghẹn cục tức ở cổ họng: "Cậu.........Cậu, cậu --"

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt, nở nụ cười lịch sự, xin lỗi nha, con người cậu ấy à chính là thích có thù thì phải báo!

Tần Diệu nhìn bóng dáng nhảy nhót vui sướng của thanh niên, khóe miệng cũng cong lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play