Nhiều vị khách không biết sự thật vừa chạy đến, nghe câu nói bao quát trọn vẹn tin tức, sôi nổi mở to hai mắt.
Vụng trộm?
Ai với ai?
Từ Hải và Từ Nghiêu?
Không phải bọn họ là ba con nuôi sao!
Ánh mắt của khách khứa nhìn về phía Từ Hải và Từ Nghiêu lập tức mang theo sự đàm tiếu và khinh thường.
Không ngờ một đứa trẻ ngoan như Từ Nghiêu vậy mà lại làm chuyện đó cùng ba nuôi?
Còn Từ Hải......Ngay cả con nuôi cũng dám xuống tay, bại hoại! Không biết xấu hổ!
Từ Thần càng thêm khiếp sợ há to miệng.
Vụng trộm là có ý gì?
Anh cả và ba của cậu ta?
Đang nói đùa đấy à?
Từ Thần lắc đầu, nhìn về hướng Trang Hoa: "Mẹ, có phải mẹ có nhầm lẫn gì rồi không......"
"Nhầm lẫn hay không, mẹ biết rõ hơn cậu." Từ Uẩn Tri ngắt lời Từ Thần.
Từ Thần cảm thấy cổ họng mình như bị người dùng tay mạnh mẽ bóp chặt, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, mẹ......Anh cả không phải loại người như vậy! Con tin bọn họ, mẹ khẳng định là nhìn nhầm rồi!"
Diệp Lạc Dao nhìn vậy không khỏi lắc đầu:
[Nếu mình là dì Trang, chắc chắn sẽ cho Từ Thần một cái tát, nuôi được cái thứ phiền phức gì không biết.]
"Bốp --”
Dường như nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, một giây sau cái tát của Trang Hoa giáng thẳng vào mặt Từ Thần, dường như vẫn chưa đủ, Trang Hoa Lại tát thêm một cái vào má phải cậu ta.
Diệp Lạc Dao vô cùng sảng khoái: [Hay hay hay, trái phải đối xứng, chứng ám ảnh cưỡng chế quá thoải mái! Hoàn hảo!]
Người nhà họ Hoắc đứng cạnh đều cúi đầu.
Không phải không muốn xem náo nhiệt, nhưng thật sự không nhịn được sắp bật cười.
Lại nhìn khuôn mặt sưng vù như cái đầu heo kia của Từ Thần.
Khỏi phải nói, quả thật rất đối xứng.
Càng thêm buồn cười hơn!
Từ Thần bị hai cái tát này làm cho ngốc luôn, cậu ta che mặt không dám tin nhìn Trang Hoa: "Mẹ, mẹ đánh con?"
Trang Hoa không muốn nhìn Từ Thần nữa mà quay đầu lạnh lùng nhìn Từ Nghiêu đang lung lay sắp đổ và sắc mặt xanh mét của Từ Hải.
Dưới cái nhìn của đám đông, hai người bọn họ đã mất hết mặt mũi từ lâu, khách khứa chạy đến càng ngày càng nhiều, thậm chí trong đó còn có người của nhà họ Hoắc, bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Sau ngày hôm nay chuyện này nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, sau khi bị truyền ra, bọn họ còn ngẩng đầu nhìn mặt người quen kiểu gì?
Từ Nghiêu nhìn Trang Hoa, trong mắt tràn đầy cầu xin: "Mẹ, con cầu xin mẹ......"
"Đừng gọi tôi là mẹ." Trang Hoa lạnh giọng ngắt lời anh ta: "Cậu làm tôi phát tởm, tôi cũng không nhận nổi tiếng mẹ này của cậu!"
Nước mắt của Từ Nghiêu rơi xuống.
Khách khứa đứng một bên xem cũng không nhịn nổi.
Mọi người đều là người có máu mặt trong giới kinh doanh, ngày thường chứng kiến không ít chuyện dơ bẩn nhưng chuyện quá đáng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Không biết xấu hổ!"
"Thật không biết xấu hổ!"
"Trang Hoa cũng đáng thương, nuôi cậu ta 20 năm lại nuôi ra được một kẻ vô ơn."
Từng câu từng chữ chọc thẳng vào lá phổi của Từ Hải và Từ Nghiêu.
Từ Hải cũng không chịu được nữa, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Chụp cái gì mà chụp? Đều cút hết cho tôi! Cút --" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Diệp Lạc Dao không khỏi lùi ra sau một bước:
[Tình hình này là sắp phát điên rồi?]
[Đừng có lây sang mình nha!]
Tần Diệu và người nhà họ Hoắc cũng thận trọng lùi ra sau một bước lớn.
Hóng chuyện, an toàn là trên hết.
Từ Hải xông lên bắt đầu xô đẩy những phóng viên xung quanh, các phóng viên không thể ra tay với ông ta chỉ có thể liên tục lùi về phía sau. Rất nhanh đám người đã bị Từ Hải đẩy đến hành lang.
Từ Hải đẩy các phóng viên ra xong lại đi đẩy Trang Hoa, nhưng Trang Hoa đứng yên tại chỗ không bất động, ông ta không có cách nào đóng được cửa phòng lại được, nổi giận muốn trực tiếp ra tay.
Những người khác đang định bước lên giúp đỡ, Từ Uẩn Tri nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra bảo vệ Trang Hoa, một tay bắt lấy cánh tay của Từ Hải mạnh mẽ vặn ra đằng sau phát ra một tiếng răng rắc giòn tan, Từ Hải lập tức hét lên đau đớn: "A a a a -- đau đau đau! Từ Uẩn Tri! Mày điên rồi sao? Tao là ba mày........"
Từ Thần nghe thấy tiếng hét của Từ Hải, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bước lên một bước: "Anh.....anh buông ba ra trước đi......."
Diệp Lạc Dao nhíu mày nhìn hành động mê muội của Từ Thần:
[Có phải đầu óc Từ Thần có bệnh rồi không?]
[Không giúp được dì Trang thì thôi đi, còn đi quan tâm tên đàn ông tệ bạc và ba dượng của cậu ta?]
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng gật đầu tán đồng.
Trong đám người có người nói: "Từ Thần còn ra tay trợ giúp."
"Xem ra Trang Hoa đã nuôi được hai đứa con vô ơn."
Thanh âm bàn tán không chút kiêng dè nào, mặt Từ Thần đỏ bừng như máu.
Từ Uẩn Tri quay đầu liếc Từ Thần, trầm giọng: "Đã đến nước này rồi cậu còn muốn bảo vệ bọn họ?”
Từ Thần né tránh ánh mắt của anh, nghĩ đến chuyện kinh thế hãi tục mà cậu ta vừa nghe được, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ nhưng rất nhanh cậu ta lại nói: “Nhưng dù sao bọn họ cũng là ba và anh cả, chúng ta là người một nhà nếu có chuyện gì có thể từ từ nói chuyện........”