Lâm Tuyết Tình ngã trên mặt đất một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi, ba Hoắc mẹ Hoắc chưa kịp ăn cơm tối đã phải lập tức đưa Lâm Tuyết Tình vỡ đầu chảy máu, nước mắt giàn giụa đến bệnh viện.

Diệp Lạc Dao ở lại nhà, tiếc là không thể đi theo đến hiện trường hóng chuyện được.

Đến đêm cũng chưa thấy ba mẹ Hoắc về, tận sáng ngày hôm sau mới thấy hai người mệt mỏi trở về nhà.

Vừa về đến nhà hai người liền lên phòng đi ngủ, Diệp Lạc Dao cũng không kịp hỏi thăm tình huống cụ thể thế nào.

Tới tận lúc giữa trưa, Hoắc Cảnh về nhà, Diệp Lạc Dao mới biết tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua từ anh cả.

Lâm Tuyết Tình ngã một phát kia nhìn hơi nghiêm trọng, nhưng đến bệnh viện bác sĩ chỉ băng bó đơn giản là cầm được máu, sau đó bà ta bị đưa đi gây nôn rửa ruột.

Ừm…

Bác sĩ nói tới trễ một chút nữa, chỉ sợ chiếc nhẫn không còn ở trong dạ dày nữa rồi.

Mẹ Hoắc nghe vậy sắc mặt tái nhợt.

Lúc y tá bưng khay đựng chiếc nhẫn ra còn nhỏ giọng thầm thì: “Trứng bồ câu lớn như vậy mà nuốt xuống…còn không bị nghẹn nữa chứ.”

Tiềm lực của con người quả là vô hạn.

Chứng cứ bày ở trước mắt, Lâm Tuyết Tình cũng không còn chối cãi được nữa, bà ta chỉ có thể khóc lóc xin lỗi mẹ Hoắc, nói là bà ta bị ma xui quỷ khiến mới làm vậy.

Còn nói bà ta làm như vậy cũng là vì con của mình mà thôi.

Nói con của bà ta còn nhỏ, không thể sống xa mẹ được, cầu xin mẹ Hoắc nể tình cảm nhiều năm đừng báo cảnh sát.

Mẹ Hoắc nghĩ đến chiếc nhẫn trứng chim bồ câu bị lẫn vào thức ăn sắp được đào thải đã cảm thấy buồn nôn, sau khi nghe được lời giải thích kia lại càng tức, chỉ tay vào mặt bà ta mắng: “Đứa con nuôi kia thì cô nâng ở đầu quả tim mà nuôi dưỡng, lại đối xử khắc nghiệt với con gái ruột của mình, thậm chí còn vì thằng bé mà phạm tội! Cô có biết rằng con trai bảo bối của cô vốn dĩ cũng chẳng phải là đứa trẻ ở viện mồ côi, mà là con riêng của chồng cô với tiểu tam không?!”

Sau khi nghe xong, Lâm Tuyết Tình lập tức sửng sốt tại chỗ: “Không…Không thể nào…”

Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: “Không thể nào? Cô thật sự không phát hiện ra hay biết mà vẫn lừa mình dối người? Ngày nào cô cũng ở cạnh chăm sóc con trai bảo bối của cô, mà không phát hiện nó lớn lên càng ngày càng giống chồng của cô sao?”

Giống như bị một chậu nước đá dội từ đầu xuống, Lâm Tuyết Tình cảm thấy cả người lạnh toát, bà ta thì thào lắc đầu: “Không…Không thể nào…” Bà ta trừng mắt nhìn mẹ Hoắc, ngang ngược cãi lại: “Em… Bọn họ…Trước đây có nhiều người nói là bọn họ giống…”

Cổ họng Lâm Tuyết Tình như bị một bàn tay siết chặt, những chi tiết sống chung trong quá khứ đột nhiên hiện lên trong đầu bà ta, không thể dứt ra được, bà ta há miệng nhưng không thốt ra được một lời nào.

Lâm Tuyết Tình chịu cú sốc quá lớn, chân mềm nhũn, lập tức ngã quỵ trên mặt đất.

Mẹ Hoắc lạnh mặt nhìn dáng vẻ chật vật này của bà ta.

Cuối cùng nể tình mặt mũi người chú đã khuất kia, nên không tiếp tục báo cảnh sát.

Nhưng chuyện Lâm Tuyết Tình trộm của bà hai triệu tiền đồ trang sức mẹ Hoắc vẫn chưa được xử lý cẩn thận, cho nên trước khi rời khỏi nhà họ Hoắc, ba Hoắc đã bảo quản gia đi kiểm kê lại toàn bộ đồ trang sức của mẹ Hoắc. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đợi đến sau nửa đêm, quản gia mới gửi danh sách đã được tổng hợp chi tiết đến bệnh viện.

Tổng cộng mất đi mười hai sợi dây chuyền, gần trăm chiếc nhẫn.

Thấy danh sách này, mẹ Hoắc bị chọc tức đến phát cười.

Chưa đề cập đến dây chuyền, chỉ trăm chiếc nhẫn đá quý kia thôi, rẻ nhất cũng năm mươi nghàn, mẹ Hoắc cùng lắm cũng mới đeo được một hai lần, chất lượng vẫn tốt, thậm chí có vài chiếc còn là phiên bản giới hạn từ mười mấy năm trước, tổng giá trị thị trường bây giờ ít nhất cũng phải được năm triệu!

Vậy mà Lâm Tuyết Tình đem chúng đi bán cũng chỉ được gần hai triệu.

Tầm nhìn của bà ta đúng là vẫn nông cạn như trước.

“Tôi cũng không yêu cầu cô thêm nữa”, giọng mẹ Hoắc lạnh lùng: “Nhưng tiền cô bán đồ trang sức của tôi phải trả lại tôi, việc này coi như kết thúc.”

Lâm Tuyết Tình khóc xong, bây giờ đang ngồi trên giường bệnh thẫn thờ như hồn bay phách lạc, không còn vênh váo đắc ý như lúc trước nữa.

Mẹ Hoắc nói gì bà ta lập tức làm theo.

Chỉ là ban ngày ngân hàng mới làm việc, số tiền Lâm Tuyết Tình muốn rút lại lớn, cho nên mới rắc rối tới tận bây giờ.

“Vậy chiếc nhẫn của mẹ Hoắc đâu ạ?” Diệp Lạc Dao hỏi.

Hoắc Cảnh im lặng một chút, nói: “Cầm đi đấu giá rồi.”

Diệp Lạc Dao trợn tròn mắt.

[Không thể nào? Không thể nào? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!]

Hoắc Cảnh hoài nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn: “Nói đến chuyện này, cũng nhờ có em…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play