Mẹ Hoắc cũng bị chọc tức đến bật cười, chuyện đồ trang sức còn chưa qua đâu, thế mà Lâm Tuyết Tình vẫn còn lòng dạ liếc mắt với chồng của bà, bà ta nghĩ bà mắt mù không nhìn thấy hay sao?

Mẹ Hoắc giận tái mặt: “Lâm Tuyết Tình! Tôi chỉ hỏi cô một lần cuối, cô thật sự không lấy chiếc nhẫn đính hôn của tôi đúng không?”

Vẻ mặt Lâm Tuyết Tình khi nghe thấy bốn chữ “Chiếc nhẫn đính hôn” lập tức khẽ biến đổi.

Bà ta tùy ý cầm một chiếc nhẫn vậy mà lại đúng chiếc nhẫn đính hôn của mẹ Hoắc sao?

Khó trách bà phản ứng mạnh như thế.

Trong giây lát Lâm Tuyết Tình có chút luống cuống, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại trả lời: “Không có.”

Nói xong bà ta lại làm ra vẻ mặt vừa xót xa lại tủi thân: “Em chỉ hâm mộ chị họ có nhiều phụ kiện và đồ trang sức quý báu, cho nên muốn đi vào nhìn một chút thôi, em cũng đâu có biết hình dáng chiếc nhẫn đính hôn của chị như thế nào đâu, em trộm nhẫn của chị làm gì chứ?”

Dừng một chút, bà ta lại nói tiếp: “Hơn nữa, đồ trang sức của chị họ nhiều như vậy, biết đâu chị lấy chiếc nhẫn đeo rồi lại tiện tay để vào chỗ nào đó, điều này cũng trách em sao?”

Lâm Tuyết Tình lớn lên cùng với mẹ Hoắc, tất nhiên sẽ biết mẹ Hoắc có thói quen vứt đồ bừa bãi.

Mẹ Hoắc đã hiểu rõ, Lâm Tuyết Tình đây là không định thừa nhận.

Lâm Tuyết Tình dứt khoát đứng dậy, cầm túi xách của mình: “Được rồi, dù sao em giải thích nhiều như vậy có vẻ chị họ vẫn không tin, hay là chị họ kiểm tra một chút?”

Nhìn thấy chiếc túi xách được đưa đến trước mặt, mẹ Hoắc và ba Hoắc đều giật mình.

Lâm Tuyết Tình dám đưa túi xách cho bọn họ kiểm tra, vậy chắc chắn sẽ không tìm ra được gì cả.

Quả nhiên, Diệp Lạc Dao cũng đang nhỏ giọng thầm thì:

[Chắc chắn dì hai không để chiếc nhẫn ở trong túi xách, dì ta rất cẩn thận.]

Thấy ba Hoắc và mẹ Hoắc không nhận, Lâm Tuyết Tình nhướn mày: “Xem ra chị họ vẫn tin tưởng em nhỉ?”

Lâm Tuyết Tình chậm rãi thu tay lại: “Nếu đã như vậy, thì em đi trước nhé? Con người của em ý mà, rất để ý thanh danh của mình, hy vọng sau này em sẽ không nghe thấy một tiếng đồn nào về chuyện này, nếu không lại ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta.”

“Đúng không?” Lâm Tuyết Tình cười đắc ý.

Mẹ Hoắc ở bên cạnh nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào mắt của bà ta: “Không có ở trong túi của cô, vậy chắc chắn ở trên người của cô!”

Lâm Tuyết Tình kinh ngạc mở to mắt, một lúc lâu sau mới cười nhạo một tiếng: “Chị họ, vậy là chị muốn lục soát người em?”

“Nếu như cô không lấy,” Mẹ Hoắc nói: “Thì sao phải sợ lục soát chứ?”

Lâm Tuyết Tình khoanh hai tay trước ngực: “Vậy nếu như không tìm ra thì sao chứ?”

Mẹ Hoắc im lặng.

Diệp Lạc Dao nói thầm ở trong lòng:

[Không đúng, tại sao dì hai lại tự tin như vậy nhỉ?]

[Mình nhớ đâu có sai, theo tuyến thời gian của cốt truyện, chắc chắn trong khoảng thời gian này dì hai trộm nhẫn cưới của mẹ Hoắc cầm đi bán.]

[Nhưng tại sao dì ta lại không có chút sợ hãi nào nhỉ?]

[Không lẽ mình lại quên tình tiết quan trọng nào đó trong truyện?]

Diệp Lạc Dao mở ghi chú ra, vừa lướt vừa nhanh chóng nhớ lại nội dung cốt truyện ở trong đầu.

Tâm trạng ba Hoắc và mẹ Hoắc cũng căng thẳng theo.

Quên tình tiết nào quan trọng?

Mau nhớ ra đi mà!

Đợi thật lâu không thấy mẹ Hoắc nói chuyện, Lâm Tuyết Tình chắc chắn mẹ Hoắc sẽ không lục soát trên người bà ta thật, cho nên vẻ đắc ý trên mặt càng tăng thêm.

Bà ta vốn dĩ định lập tức rời đi, nhưng bây giờ thì không.

Ba Hoắc và mẹ Hoắc còn không lấy ra nổi chứng cứ, hại bà ta bỗng dưng lo lắng hãi hùng lâu như thế, không lấy chút gì đền bù, sao bà ta có thể cam lòng được?

Lâm Tuyết Tình chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha lần nữa, khẽ cười một tiếng: “Xem ra chị họ cũng không chắc chắn lắm nhỉ? Nhưng em đây tính tình không tốt, chị họ cũng biết…”

[Tìm thấy rồi!!!]

Diệp Lạc Dao hô to một tiếng.

Mẹ Hoắc có chút đau đớn nhắm mắt lại.

Cha Hoắc xoa xoa hai tai suýt chút nữa bị hỏng màng nhĩ.

Đúng lúc thì rất là đúng lúc, nhưng mà rất ảnh hưởng đến màng nhĩ đấy!

[Bảo sao dì hai không có chút sợ hãi nào như vậy! Hóa ra ngay từ đầu dì ta đã xử lý xong xuôi rồi!]

[Nhưng phương pháp này…ừm… Dì hai cũng thật tàn nhẫn với bản thân nha! Khó trách không bị ai phát hiện ra!]

Mẹ Hoắc: “...”

Vậy thì rốt cuộc là giấu ở chỗ nào rồi?

Có thể đừng úp úp mở mở được không?

Lâm Tuyết Tình: “Em cũng không muốn nhiều, chỉ cần một chút đền bù tinh thần thôi, một triệu!”

[Không uống nước mà nuốt luôn chiếc nhẫn…Chờ sau đó…ừm…]

[Cái này đúng là thật khó nói.]

[Sẽ không bị nghẹn chứ?!]

[Nhìn dáng vẻ dì hai lúc này xem ra đã nuốt chiếc nhẫn vào rồi, vậy chiếc nhẫn của mẹ Hoắc phải làm sao đây? Nhưng nếu dì ta mới nuốt chiếc nhẫn cách đây không lâu, vậy bây giờ chắc chiếc nhẫn vẫn còn trong dạ dày nhỉ?]

[Chắc không xuống đến ruột nhanh như vậy đâu…nhỉ?]

Mẹ Hoắc giây đầu sửng sốt sau đó lại kinh ngạc, cuối cùng giận dữ, sắc mặt tối sầm lại.

Lâm Tuyết Tình vậy mà!

Bà ta thế mà!

Sao bà ta dám!!!

Lâm Tuyết Tình nhìn sắc mặt hai người thay đổi nhanh như vậy, cười lạnh, mình cũng chỉ muốn một triệu, vậy đã ngại nhiều rồi?

“Chị họ à, nếu chị không muốn lấy ra số tiền này, em cũng chỉ có thể nhờ pháp luật…”

“Báo cảnh sát đi.” Mẹ Hoắc đột nhiên mở miệng.

Lâm Tuyết Tình sững sờ, sự dương dương đắc ý trên mặt cũng biến mất, không thể tin nổi mà nhìn mẹ Hoắc: “Chị họ, chị đang nói gì vậy…”

“Trộm cắp, đe dọa” trán mẹ Hoắc nổi gân xanh: “Cho dù là tội nào, cô cũng phải ngồi ở trong đó lâu đấy!”

Ban đầu bà chỉ muốn lấy lại nhẫn cưới, sau đó sẽ không truy cứu thêm nữa.

Nhưng Lâm Tuyết Tình càng ngày càng quá đáng!!!

Bây giờ báo cảnh sát…

Có lẽ còn có thể lấy được chiếc nhẫn từ trong dạ dày ra?

“Em trộm đồ khi nào chứ?!” Lâm Tuyết Tình tức giận nói.

Mẹ Hoắc liếc nhìn bụng của bà ta, cười lạnh một tiếng: “Cô có lấy cắp không chính cô không biết hay sao?!”

Lâm Tuyết Tình theo ánh mắt của bà rơi xuống bụng mình, sắc mặt bà ta bỗng nhiên thay đổi, trong nháy mắt có chút chột dạ.

Không lẽ việc bà ta nuốt chiếc nhẫn vào bụng bị phát hiện rồi?

Thấy ba Hoắc cầm điện thoại di động lên, Lâm Tuyết Tình mới ý thức được bọn họ không nói đùa, bà ta vội nói: “Không cho thì thôi mà! Cùng lắm thì em không đòi nữa, báo cảnh sát cái gì chứ?”

Bà ta bối rối đứng bật dậy, cầm lấy túi xách của mình đi thẳng ra ngoài.

Bởi vì đi quá nhanh, giày cao gót không may trượt một chút, bà ta lập tức ngã ngửa ra sàn nhà.

Diệp Lạc Dao há hốc mồm:

[Bò…*Bò biển?]

*Bò biển: Trò đùa này bắt nguồn từ một bản tin trong đó một nữ phát thanh viên vô tình ngã xuống đất khi đang nói về điều gì đó và phát ra âm thanh như tiếng "bò biển" trong miệng. Khi video này ngày càng trở nên phổ biến trên Douyin, cư dân mạng đã chỉnh sửa nội dung của video này và đăng nhiều câu chuyện cười và trò đùa khác nhau trong khu vực bình luận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play