[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 5: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (5)


8 tháng


8 giờ tối.

Tiêu Thiên Nguyên tính toán một lúc lâu, mọi người trên bàn nhìn anh, họ đang chờ anh ra quyết định tiếp theo nên làm gì.

“Tạm thời tối nay chúng ta đi nghỉ trước trong đêm nay đi.” Có tận 5 người mới trong phó bản, trò chơi sẽ nhẹ tay hơn phó bản khác.

Tạm thời để họ bình ổn lại tâm trạng lại, anh đã quan sát họ nãy giờ rồi. Ngoại trừ Tần Sơ Nguyệt luôn lạnh mặt từ đầu tới cuối nên anh không đoán được tâm trạng của cô được.

Nhưng lấy hành động bình tĩnh của cô lúc nãy giải quyết chuyện thì khiến anh hơi nghi ngờ, cô thực sự là người mới ư? Anh chưa bao giờ thấy ai bình tĩnh như vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp người như vậy.

Nhưng chuyện này không quan trọng cho lắm.

Những người mới khác tuy không sợ đến hét hay khóc lóc nhưng họ im lặng bên cạnh không dám gây ồn.

Vương Cường nghe Tiêu Thiên Nguyên nói vậy thì cũng chẳng phản đối, mới tham gia phó bản cứ sồn sồn lên thì không an toàn. Vương Cường đứng dậy bỏ lên tầng 2.

Tầng 2 là tầng dành cho khách.

Bọn họ lên tầng 2, nơi này có đến 13 phòng ngủ, giống như đã chuẩn bị đầy đủ cho người chơi ở vậy.

“Vậy chúng ta… mỗi người một phòng ư?” Chuyện này rất đáng sợ.

Cảm giác ngủ một mình ở trong một căn phòng ở cái thế giới này…

Chuyện này…

Tiêu Thiên Nguyên nhíu mày, quản gia không nói gì đến chuyện một phòng qua đêm có thể ngủ mấy người. Nếu có quy tắc về số lượng thì nếu vi phạm sẽ bị quỷ tìm giết.

Nghĩ đến cái bản mặt… không đúng, trừ Tần Sơ Nguyệt thì chẳng ai thấy được mặt hắn. Nên phải là nghĩ đến thái độ của quản gia thì khả năng hắn ta chịu nói sẽ không cao lắm.

Đang suy nghĩ cách thì tiếng Tần Sơ Nguyệt nói: “Có thể hỏi quản gia mà.”

Liễu Kỳ nói: “Tên đó đang cay cú, hắn ta đã ghi thù rồi.”

“NPC không thể tấn công người chơi khi người chơi chưa vi phạm quy tắc phó bản, NPC và chúng ta đều bị ràng buộc như nhau. Hắn đang đóng vai quản gia, phải chào đón ‘khách quý’, hỏi chuyện bé xíu này mà hắn không chịu trả lời thì chỉ có khả năng, đây là thông tin cần chúng ta tự mình tìm hiểu.” Tay Tần Sơ Nguyệt gõ lên không trung, cô đang thao tác trên màn hình điều khiểu mà chỉ có cô mới thấy.

Đúng vậy, NPC hay người đều phải chịu quy tắc của trò chơi Tử Thần. Nếu không tồn tại quy tắc thì người chơi đã bị quỷ thịt sạch vào lúc bước vào đây.

Bọn họ cũng biết là vậy, nhưng tâm lý không muốn chọc giận đến quỷ chút nào.

Liễu Kỳ liếc qua một lượt, dựa vào bức tường trắng lạnh lẽo: “Quản gia.” Cô gọi.

Quản gia từ trong góc tối bước ra ngay sau đó, đừng hỏi tại sao, hắn không muốn ra chút nào nhưng ‘khách quý’ đã gọi thì phải tận tụy.

Tiêu Thiên Nguyên đảo qua cánh tay quản gia đã lành lại, lúc này mới hỏi.

Quản gia lạnh lùng nói: “Nhiều nhất 2 người.”

Vậy là một phòng có thể ở 1 đến 2 người.

Cũng đỡ hơn việc ở một mình.

Tiêu Thiên Nguyên quay về phía người chơi, nói: “Vậy chúng ta…”

Rầm.

Vương Cường mặc kệ đi vào một căn phòng, đóng cửa rầm một tiếng. Tỏ thái độ rất rõ ràng, không muốn ở với người khác.

Tiêu Thiên Nguyên cũng không có ý kiến gì, nói tiếp: “Vậy chúng ta chia làm 7 nhóm. Vương Cường 1 nhóm riêng, còn lại hai người một nhóm.”

Nữ sinh mà Tần Sơ Nguyệt cứu lúc bữa ăn lén lút túm lấy góc áo phông của cô, nữ sinh tên là Hà Minh. 

Tần Sơ Nguyệt: “???” Ủa gì vậy?

Hà Minh nhỏ giọng hỏi: “Có thể… Đêm nay chị ở với em nha…”

Ở nơi này, cô chỉ thấy chị gái này đáng tin nhất rồi, dù mặt Tần Sơ Nguyệt luôn lạnh lùng nhìn mọi thứ.

Dù có 2 nữ sinh nữa trạc tuổi với cô nhưng cô không quen bọn họ.

Tần Sơ Nguyệt cũng không phản đối, cô thì sao cũng được, chỉ cần đừng gây ồn ào quá, cô quay sang nói với Tiêu Thiên Nguyên: “Ừm, vậy tôi với Hà Minh một phòng.”

Tiêu Thiên Nguyên đang tính cho hai người ở với hai người cũ nhưng nam nữ cùng nhau có vẻ không tiện lắm, nhưng nơi này có thể tiêu đời lúc nào nên quan niệm này ngày càng mỏng hơn nhiều.

“Không sao, chúng tôi sẽ ở chung.” Tần Sơ Nguyệt nói, nhìn xuống Hà Minh đang nắm góc áo không buông.

Tiêu Thiên Nguyên gật đầu, phân chia nhóm người còn lại.

Ai cũng muốn ở cùng phòng với anh để khả năng còn sống cao hơn. Ai cũng biết rằng, buổi tối là lúc nguy hiểm nhất. Người chơi chủ yếu hoạt động về ban ngày, còn quỷ thì chủ yếu về ban đêm.

“Anh ơi… Anh ở với em nha?” Một cô gái nũng nịu.

Tiêu Thiên Nguyên: “...” Nổi da gà.

-

Tần Sơ Nguyệt cùng Hà Minh bước vào phòng, căn phòng cũng không nhỏ, bức tường màu trắng được dán lên miếng dán tường, một cái giường và bàn ghế trong phòng. 

Căn phòng không có gì đặc biệt, cũng không hẳn là nó bình thường.

“Cái gì vậy?” Hà Minh giật mình chỉ về một hướng trong phòng.

Cô nhìn qua ở hướng đó, căn phòng sẽ bình thường hơn nếu như không có cái bàn trang điểm cổ điển làm bằng gỗ ở đó, nó còn có cái gương đồng.

Bàn trang điểm còn đặt ở đối diện mới đau.

Người chọn phòng - Tần Sơ Nguyệt: “...” Đúng kiểu phó bản kinh dị.

Hà Minh: “...”  Đổi phòng!!!

Quản gia đột nhiên xuất hiện sau lưng họ, rất sung sướng nói: “Các vị khách quý, không thể đổi phòng nha.”

Quản gia thực sự rất thù dai.

Hắn ta còn tận tụy đến mức tiến gần giường trải chăn dùm họ.

Xong việc, quản gia bước ra ngoài, đứng ở cửa nhìn họ. Hà Minh không thấy nhưng Tần Sơ Nguyệt thấy được cái vẻ mặt cười đến nham nhở đến tận mang tai.

Tần Sơ Nguyệt: “...” Vc.

“Đêm nay đừng đóng cửa nhé… Chờ…” Giọng điệu mập mờ…

Rầm!

Chữ cuối cùng chưa kịp nói xong, cánh cửa bị Tần Sơ Nguyệt nhanh chóng đạp cho đóng lại, đập vào mặt quản gia.

Nói ghê chết đi được, làm như thân nhau lắm ấy, biến!

Mặt quản gia dẹp lép, gương mặt nát bét  bê bết máu đen chảy xuống.

Quản gia cứng đờ nói ra chữ cuối: “... Ta…”

Những người bên ngoài: “...” Đau dùm.

Mặt quản gia được làm mờ hóa thành màu đen cộng thêm cánh cửa in dấu máu.

Trong đầu họ đã tưởng tượng ra được cái mặt quản gia lúc này.

Người mới lần này thật đáng sợ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play