[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 4: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (4)


8 tháng


Tiêu Thiên Nguyên nhìn ra bên ngoài, thời tiết đang rất xấu. Mưa tầm tã ngoài kia, không thể nhìn ra xa được, chỉ thấy được đại khái cây cối gần đó.

Bọn họ định ra ngoài vườn hoa xem xét thế nào nhưng mà xem ra là không được rồi. Bọn họ không chắc ngoài kia có cái gì đó không bình thường hay không, lại thêm quả thời tiết bất ổn như vậy.

Ở góc tối có vài người đang quan sát họ âm thầm.

Bây giờ đã gần 7 giờ tối, mọi người cũng gần như đói bụng. 

Hiện tại bọn họ là “khách quý”, sẽ được tiếp đãi nồng nhiệt.

Quản gia xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người không thấy được mặt hắn ta nên không rõ tâm trạng của hắn. 

“Mặt có vẻ vặn vẹo…. Tức?” Tần Sơ Nguyệt miêu tả.

Sao có thể không tức giận chứ, bị cô cầm bút đè lên mặt ghiền có ai mà không điên cơ chứ. 

Quản gia lần này không thèm cười hay cho vẻ mặt tốt, hiện rõ sự tức giận rõ rệt, lời nói như đang nghiến răng: “Đã đến giờ cơm tối, mời các vị khách quý đến phòng ăn.”

Quản gia dẫn mọi người qua một hành lang lớn, hành lang 2 bên là những viên dạ minh châu phát sáng, chiếu rọi hành lang u tối, mờ mờ ảo ảo.

Lần đầu tiên Tần Sơ Nguyệt thấy thứ đồ hàng real này.

 Đột nhiên, cổ chân Tần Sơ Nguyệt thấy lạnh lẽo truyền đến. Liễu Kỳ đằng sau phát giác được, liếc xuống phát hiện có một luồng khí đen dạng bàn tay đang mom men đến chỗ Tần Sơ Nguyệt.

Liễu Kỳ: “Cẩn…” Giọng cô ứ nghẹn lại, cả người cứng đơ, miệng không thể phát ra tiếng. Hai chân Liễu Kỳ như bị cưỡng ép bước đi theo đoàn người.

Mọi người dường như không phát hiện ra điều gì bất thường ở Liễu Kỳ, giống như trong mắt họ, cô ấy không xảy ra chuyện gì cả.

Liễu Kỳ cảm nhận được có bóng đen đang khống chế cô phát ra tiếng, nó đang muốn làm gì đó với Tần Sơ Nguyệt. Cô từng thấy qua một lần trong một phó bản.

Quỷ đánh dấu con mồi.

Một khi Tần Sơ Tranh bị đánh dấu thì sẽ bị quỷ nhắm đến, không sống qua nổi đêm nay.

Ánh mắt Liễu Kỳ khó khăn nhìn qua bàn tay đang đến gần cổ chân Tần Sơ Nguyệt.

Nếu bị túm lấy…

Đột nhiên, chân Tần Sơ Nguyệt dẫm lên cánh tay kia thật mạnh.

Quản gia hô lên một tiếng đau đớn, tay phải quản gia bị bóp méo như bị dẫm bẹp.

Liễu Kỳ: “...” Đã biết hung thủ.

Ảo cảnh bị phá vỡ, Liễu Kỳ thoát khỏi không chế. Thở dốc ôm cổ.

Tiên Thiên Nguyên đi đến, nhìn cổ Liễu Kỳ bị in hằn một dấu tay lớn. Liếc qua thì anh liền biết, lúc này có kẻ dùng thuật che mắt. Liễu Kỳ nhanh chóng lấy ra đạo cụ chữa thương, dấu ở cổ biến mất nhanh chóng.

Nhanh chóng kể lại.

Tần Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn phía dưới, lúc nãy cô thấy mặt đất không bằng phẳng lắm nên dẫm một cái.

Không có gì bên dưới cả. Cô cảm giác nhầm sao?

Sau khi biết mọi chuyện, Tần Sơ Nguyệt chỉ muốn nói: Ảo ma.

Những ánh mắt bắt đầu đặt lên quản gia đang méo mặt ôm cánh tay bị dẫm bẹp kia, không nghĩ đến quản gia nhìn phong độ vậy mà chơi cái trò bẩn thỉu sau lưng như vậy.

Không bắt được gà còn bị nó mổ.

Gà - Minh Nguyệt: “...” Tại sao lại so sánh tôi với gà?

Quản gia vẻ mặt đẹp trai méo mó, theo quy tắc trò chơi vẫn dẫn người chơi đến bàn ăn đang được chuẩn bị đầy đầy đủ thức ăn. 

Thức ăn đã được lên, đồ ăn bốc lên mùi thơm đặc trưng nhìn rất hấp dẫn. 

Một số người vui vẻ khi có đồ ăn bình thường, nhiều phó bản có thức ăn nhưng không phải thức ăn cho người ăn, khiến họ ăn luôn bữa nhịn bữa ăn rất khó chịu.

Mọi người ngồi vào bàn nhưng chưa đụng đến, chờ xem Tiêu Thiên Nguyên kiểm tra. Tiêu Thiên Nguyên được mọi người ngầm xem là đội trưởng, dù Vương Cường không ưa anh nhưng mà cũng không nói gì. Dù sao thì Tiêu Thiên Nguyên cũng rất có năng lực.

“Có thể ăn được, nhưng mà thịt ở đây tôi không biết là loại gì.” Tiên Thiên Nguyên đặt đũa xuống.

Ở nơi linh dị thế này thì trong đầu mọi người ai cũng suy nghĩ nghi ngờ là thịt người.

Lần đầu tiên họ cùng một tần số suy nghĩ.

Một người chơi nói: “Vậy thì chúng ta đừng ăn thịt.”

Tiêu Thiên Nguyên nhìn đến quản gia đang bóp lại cánh tay bị dẫm bẹp kia, hỏi: “Chủ nhân biệt thự không xuống gặp mặt chúng tôi sao?”

Quản gia buông tay xuống, giọng không mấy tốt đẹp: “Chủ nhân hiện tại không khỏe, chờ vài ngày khỏe lại sẽ đến gặp các người.” 

Hắn ta không thèm nói ra hai từ “quý khách” hay “quý vị” nữa.

Dù rất muốn nhai sống đám người chơi này nhưng quy tắc vẫn còn đó, hắn ta không thể vô cớ ra tay.

 Chờ có cơ hội nhất định sẽ cho Tần Sơ Nguyệt sống không bằng chết ở nơi này. Không biết cô ta làm cái quái gì nhưng mà tay hắn hiện tại không thể khôi phục được.

Vừa đau vừa cay nhưng không thể làm được gì cô.

Lần đầu tiên quản gia muốn nói 2 từ: Đậu má!

Hắn ta vẫy vùng nơi này bao năm lại bị ăn hành.

-

Mọi người cuối cùng được ăn xong.

Quản gia hừ lạnh: “Các người có thể đi dạo tham quan biệt thự, nhưng chúng tôi cũng có quy tắc. Tôi chỉ nói một lần duy nhất.”

Trong lòng quản gia gào lên.

Tốt nhất mấy người nên điếc hết đi!

“Thứ nhất, không nên lên tầng 4. Nơi đó là lãnh địa của chủ nhân, nếu bị tóm được, hậu quả tự chịu.”

“Thứ hai, không nên đi loạn sau 11 giờ tối.”

“Thứ ba, làm hỏng đồ đạc nơi này thì sẽ bị trừng phạt.”

“Ăn miếng trả miếng.” Câu cuối của quản gia giống như đang vui sướng khiến người ta run lên.

Quản gia quay người rời đi, có thể là do vui sướng quá độ, cánh tay không cẩn thận va vào chỗ khác, đau đến khiến hắn nhe răng trợn mắt.

“Áu…” Quản gia méo mặt.

Mọi người: “...” Đột nhiên thấy không đáng sợ lắm.

-

Lời tác giả:

Mai thi + môn tỉ lệ rớt cao + chưa học : combo hủy diệt nhưng vẫn hồn nhiên như ngày nào.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play