[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 6: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (6)


8 tháng


Cuối cùng cũng đá được quản gia ra ngoài, quản gia hình như rất quan tâm đến người khác, đặc biệt là cô.

Cảm động quá cơ.

“Sẽ không sao chứ?” Hà Minh rất rụt rè, bị bắt đến thế giới lạ lẫm này chỉ là nguyên nhân phụ, cô ấy là kiểu nữ sinh hướng nội ít nói, rất dễ bị bắt nạt.

Cô ấy chỉ sợ làm phiền đến người khác, suy nghĩ còn rất nhiều.

Tần Sơ Nguyệt đến bên giường kiểm tra chăn gối mà quản gia đã đụng đến, sợ tên đó nhét gì bậy bạ vào, tên đó không tin tưởng được, vừa giơ chăn lên vừa nói: “Không sao.”

“Đừng sợ.” Cô không biết an ủi người khác như thế nào.

Tần Sơ Nguyệt cũng có phần trầm tính, cô là một trạch nữ mà thôi. Làm một họa sĩ sống qua ngày trong căn phòng thuê.

Mối quan hệ bên ngoài của cô rất ít, người thân nhất thì chỉ có chị biên tập viên mà cô hay liên lạc qua máy tính.

“Chị là một họa sĩ ư?” Hai người trò chuyện với nhau. Hà Minh ngồi trên giường nhìn Tần Sơ Nguyệt đang tiến đến chỗ cửa phòng, cô ấy đang cố gắng bắt chuyện.

Hà Minh nghe được chuyện này lúc Tần Sơ Nguyệt vẽ quản gia.

Có một cái mắt mèo trên cửa.

Tần Sơ Nguyệt từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, đám người bên ngoài đã giải tán ai về phòng nấy nghỉ ngơi để bình ổn tâm trạng rồi. Ngoại trừ một mình Tiêu Thiên Nguyên đang kiểm tra bên ngoài hành lang.

Đội trưởng này quá được rồi.

Cô nói: “Đúng vậy, chị làm họa sĩ vẽ digi.”

Mắt cô đảo qua bàn trang điểm đối diện giường, nó được làm từ gỗ, tay nghề điêu khắc này rất tinh mĩ, có hơi cũ. Dường như nó đã tồn tại khá lâu rồi.

Với sự cổ kính của nó không phù hợp với căn phòng hay ngôi nhà sang trọng đèn chói lóa này. Dường như là tồn tại đặc biệt.

Cô đã hỏi qua Tiêu Thiên Nguyên, các phòng khác cũng tương tự như nhau nhưng có vài phòng có thứ không nên tồn tại, khác biệt với thời đại.

Cô nghe kể trong phòng của Tiêu Thiên Nguyên có một đôi giày vải đỏ ở cửa, mũi giày hướng vào trong. Quản gia đã nhắc nhở anh không nên sờ đến nó thì hơn.

Còn có phòng của Liễu Kỳ có một cái chuông gió làm từ đồng treo trước cửa phòng.

Trò chơi Tử Thần phân những đồ vật nguy hiểm đến phòng những người chơi cũ nhiều kinh nghiệm nhất. Khiến 2 người ở phòng Liễu Kỳ và Tiêu Thiên Nguyên sợ đến đứng người.

Lúc đầu tranh nhau ở với hai người họ, bây giờ thì hay rồi, đêm nay khó sống.

Nhưng không thể đổi phòng.

Còn phòng Tần Sơ Nguyệt, là 2 người mới nhưng trong phòng lại tòi ra cái bàn trang điểm đối diện phòng.

Không biết là do xui xẻo chọn trúng hay là cái trò chơi chọn trúng cô.

“Năm sau em sẽ thi đại học, em định tính như thế nào?” Tần Sơ Nguyệt tiến lại chỗ bàn trang điểm, nói.

Bàn trang điểm không có đồ vật gì, chỉ có cái gương đồng đang phản chiếu gương mặt lạnh tanh của cô, tuy nhiên có chút không rõ nét vì nó ko phải gương thời bây giờ cô dùng mà là gương làm từ đồng.

Hà Minh ngẩng đầu, gương mặt non nớt của nữ sinh hiện lên ở góc nhỏ của gương đồng vì gương và giường đối diện nhau.

Trong đầu lập tức hiện ra những tình tiết kinh dị, lập tức cúi đầu. 

Tần Sơ Nguyệt hơi nhích lên, che lấy hình của Hà Minh.

“Em… Em có lễ vào học viện quân sự A.”  Nữ sinh nói.

Một học viện quân sự lớn nhất nước V.

Tâm thật lớn.

Nhưng gan còn bé hơn cô.

“Tại sao? Nhìn em không hợp với không khí quân đội.”

Non nớt, yếu đuối.

Đây là ấn tượng ban đầu.

Nhưng Tần Sơ Nguyệt không chắc chắn cô bé thực sự như ấn tượng của cô.

Không nên nhìn qua vẻ bề ngoài để mà chắc chắn về con người đó như thế nào.

“Nhà em có truyền thống quân đội, ba mẹ em không ưng chuyện em vào đó lắm.”

“Ừm…” Có lẽ là họ không muốn củ cải trắng nhỏ nhà mình phải chịu khổ. Nên khả năng vào đó không cao lắm.

“Nhưng mà anh trai lại muốn em vào, bảo em cần phải chịu khổ.” Hà Minh phồng má, còn rất đáng yêu.

Tần Sơ Nguyệt rũ mắt, chỉ ừm một tiếng.

Hà Minh nghiêng đầu, nhìn bóng lưng của Tần Sơ Nguyệt trước mặt.

Không phải do Hà Minh mẫn cảm hay không, cô thấy Tần Sơ Nguyệt có vẻ… cô đơn?

“Gia đình rất thương em nhỉ…”

-

Gần 11 giờ tối, Tiêu Thiên Nguyên không yên tâm lắm. Anh đến các phòng nhắc nhở bọn họ đêm nay chú ý đừng ra ngoài.

Ở tầng 2 này có 1 điểm khiến người ta sôi người là nhà vệ sinh ở cuối hành lang, cả tầng chỉ dùng chung một cái nhà vệ sinh, trò chơi rất biết đi hố người khác.

Nửa đêm muốn ra ngoài này đi vệ sinh thì xác xuất gặp quỷ rất cao.

11 giờ đêm.

Điện tất cả các phòng ngủ tắt ngúm, như bị ai đó cúp mất cầu dao tổng. Các phòng tối om, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lúc này hàng lang trống rỗng, chỉ có một ít ánh sáng đèn mờ chiếu rọi.

Mờ mờ ảo ảo.

Thích hợp làm chuyện xấu.

Từ cửa nhìn ra, có thể thấy lỗ mắt mèo hơi sáng vì đèn mờ của hành lang chiếu vào phòng qua cái lỗ.

Tần Sơ Nguyệt lạnh mặt nằm trên giường, bên cạnh là Hà Minh, cô kéo chăn lên đắp cho hai người.

Đêm nay chú định đã không yên bình.

Nhưng mà thật sự buồn ngủ thật, cô ôm lấy Hà Minh. Cô bé còn rúc trong ngực Tần Sơ Nguyệt, nói cô bé không sợ thì hoàn toàn là nói dối.

Cô xem Tần Sơ Nguyệt như chỗ dựa.

Tần Sơ Nguyệt cũng rất muốn nói: Cô cũng sợ vãi.

Nhưng mà không muốn dọa đến Hà Minh, cô liền im lặng.

Hà Minh cũng chìm vào giấc ngủ sau đó.

-

3 giờ sáng.

Hà Minh mơ màng mở mắt ra, ồn ào quá.

Ánh mắt cô gái khó khăn mở ra, cô vẫn đang ngủ trong ngực Tần Sơ Nguyệt.

Mưa thật lớn.

Sao mưa lại to như vậy nhỉ?

Bên tai Hà Minh là tiếng mưa lộp bộp liên tục khiến cô khó chịu, trước đó còn không có mưa lớn như vậy.

Hà Minh dụi đầu vào ngực của Tần Sơ Nguyệt, lẩm bẩm ngái ngủ: “Tiếng mưa lớn quá chị ơi…”

Tần Sơ Nguyệt vì sợ mà mất ngủ tới giờ: “...” Ủa?

 Tiếng gì cơ?

Có nghe cái quái gì đâu?

Tần Sơ Nguyệt hơi cựa quậy, tay cô hơi tê. Hà Minh biết cô đã “tỉnh dậy”, cô nhỏ giọng hỏi: “Nhà này không cách âm ư, lúc nãy còn ko có mưa lớn như vậy, lộp độp lộp độp…”

Tần Sơ Nguyệt im lặng: “...” Nghe sợ nha em.

Nhà này thiết kế có phần cách âm, nếu mưa lớn thì cũng chỉ có khu tầng 4 kia nghe thôi. Chỗ này tầng 2 thì lòi đâu tiếng nước rơi?

Trong đầu Tần Sơ Nguyệt có suy đoán, không có nói ra. 

“Ừm, kệ nó, ngủ đi.” 

Hà Minh gật đầu ngủ tiếp.

Ánh mắt Tần Sơ Nguyệt nhìn qua cửa phòng.

Lỗ mắt mèo đó, không sáng nữa rồi.

Cô cảm nhận được…

Người…

Không đúng.

Phải gọi là…

Có thứ gì đó đang nhìn vào phòng, qua lỗ mắt mèo…

—--------------

1235: 

2 giờ sáng, căn phòng tui tối om, chỉ có đèn máy tính mà tôi đang viết là phát sáng. 

Bản thân tui không biết viết kinh dị sao cho hay, nhưng mà bây giờ thấy kích thích vãi. Không dám quay đầu lại nhìn.

Sợ quay đầu thì thấy gì đó thì trái tim tự động đăng xuất sever Trái Đất tại chỗ. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play