[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 3: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (3)


8 tháng


Vẻ mặt Tần Sơ Nguyệt lạnh nhạt nhìn lên quản gia, không hài lòng với cách phục vụ của một gia tộc Bắc Hải. 

Cô vừa nhìn liền thấy quản gia đang lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống bằng con mắt màu xanh lam sâu thẳm. Miệng quản gia cũng không thấy cười nữa, có vẻ rất khó chịu khi không nằm trong dự đoán của hắn ta.

Không biết có phải do ánh sáng có vấn đề hay không mà Tần Sơ Nguyệt nhìn vẻ mặt tối om kia của hắn ta rất đáng sợ.

Tần Sơ Nguyệt: “...” Chỉ là do góc độ ánh sáng thôi. Mình suy nghĩ nhiều rồi…

Tần Sơ Nguyệt rất muốn SOS nhưng tình hình không cho phép.

Mọi người trên bàn tuy chỉ thấy vẻ mặt quản gia được làm nhưng mà bầu không khí âm u đè nén họ có thể cảm nhận được ở xung quanh. Vương Cường không dám gây chuyện hiện tại.

Quỷ quái rất mạnh, đa số mạnh hơn cả người chơi nên họ rất hiếm khi đối đầu. Cơ hội thắng quá mong manh.

Vương Cường khinh bỉ nhìn Tần Sơ Nguyệt.

Mà Tần Sơ Nguyệt lại lại sờ tới gáy của quỷ.

Dưới áo bào Tiên Thiên Nguyên, tay anh ta đã xuất hiện đạo cụ.

Đám nữ hầu cũng cứng đờ, nghiêm túc không dám làm gì nữa khi quản gia không vui.

Quản gia thu lại ánh mắt rồi cúi người như đang thật lòng xin lỗi vì sự thiếu sót lớn của người hầu.

“Thật thứ lỗi cho chúng tôi, tôi sẽ xử lý cô ta, sẽ không thể tiểu thư không hài lòng.” 

“Tốt nhất là vậy.” Tần Sơ Nguyệt lạnh nhạt không thèm nhìn quản gia như nhìn thêm chỉ có bẩn mắt.

Sự thật là nhìn tên quản gia này cười lên ghê vãi.

Quản gia: “... Vâng, nếu tiểu thư không có gì hài lòng thì xin hãy nói với tôi.”

Nữ hầu bị Tần Sơ Nguyệt vặn cổ run lên một cái, ánh mắt không có ánh sáng run lên như đang sợ hãi muốn bỏ chạy. Nữ hầu như muốn nói gì đó với quản gia nhưng lại đối diện với ánh mắt rét lạnh kia liền im bặt.

Nữ hầu bị một người khác lôi đi.

“Bất cứ điều gì?” Tần Sơ Nguyệt liếc qua quản gia vừa mới lạnh lẽo nhìn nữ hầu.

Quản gia mỉm cười: “Chỉ cần tôi có thể.” Giọng quản gia ân cần chu đáo, sẵn sàng giúp đỡ các vị khách quý vui vẻ.

Bầu không khí trút đi gánh nặng, người chơi không nghĩ đến bằng cách này có thể cứu được nữ sinh.

Các ánh mắt người chơi nhìn Tần Sơ Nguyệt, xem cô muốn làm gì.

Tần Sơ Nguyệt sâu kín nói: “Anh đừng cười.”

“Vâng?” Nụ cười quản gia cứng đờ.

Mọi người: “???” Khoan đã, có gì đó sai sai.

Tần Sơ Nguyệt đưa khăn tay cho một nữ hầu khác, nữ hầu cứng đờ nhận lấy.

“Có ai nói với anh rằng, anh cười lên rất xấu không?” Cười đến tận mang tai full HD rất đáng sợ. 

Thế mà đồng đội của cô hình như rất thích nhìn anh ta cười ngoác miệng, lâu lâu lại có người nhìn anh ta. Bộ thực sự đẹp lắm sao?

Thực sự đẹp sao?

Quản gia phản ứng rất nhanh, thu lại nụ cười ấy. “Lần đầu tiên có người nói tôi như vậy, cảm ơn vị tiểu thư nhắc nhở.”

Quản gia khi thu lại nụ cười nhìn qua rất âm u nhưng mà đỡ hơn khi hắn ta cười.

“Dễ nhìn hơn rồi.” Tần Sơ Nguyệt gật đầu.

Quản gia: “Vậy thì chúng tôi lui trước, có chuyện gì hãy gọi tôi.”

Tần Sơ Nguyệt vẫy tay cho lui, nhìn bóng lưng quản gia, có vẻ như khá vội vàng. Bước chân đâu còn thong dong như trước, tốc độ nhanh hơn một chút.

Cô nhìn lại mọi người, thấy ai cũng nhìn cô chằm chằm.

“Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Thiên Nguyên nhìn cô, nói: “Sao cô biết là quản gia đang cười?”

Tần Sơ Nguyệt trong lòng ngơ ngác: “Các người không thấy?”

Tần Sơ Nguyệt và Tiêu Thiên Nguyên hai ánh mắt chạm vào nhau, trong vài giây mọi người đều hiểu vấn đề.

[ Có dấu hiệu xuất hiện buff trong phó bản. ] Tiếng hệ thống vang lên.

 [ Đang rà quét… ]

[ Không phát hiện buff. ]

Mọi người: “...”

Liễu Kỳ híp mắt, nói: “Vậy là Sơ Nguyệt có thể thấy được mặt được làm mờ của quản gia còn chúng ta thì không thể. Hệ thống lại thông báo không có vấn đề.”

“Có thể miêu tả gương mặt hắn không?” Quản gia rất có thể có manh mối của chìa khóa, gương mặt quản gia dường như có vấn đề.

Tần Sơ Nguyệt gật đầu: “Hai mắt, một mũi, một miệng.”

Liễu Kỳ: “...”

“Tôi thực sự không biết miêu tả như nào, giống người.”  Ngôn ngữ nói của cô không tốt lắm.

Một người chơi lấy ra giấy bút từ trong không gian đạo cụ của mình, nói: “Vẽ được chứ?”

“Được.”

Cô vẽ lên giấy một lúc, thủ pháp điêu luyện.

“Cô là họa sĩ sao?” Tiêu Thiên Nguyên hỏi.

“Ừm.”

Trên mặt giấy, hiện ra gương mặt của một người đàn ông. Ánh mắt người đàn ông màu xanh lam ẩn bên dưới như có sắc đỏ gì đỏ. Gương mặt không cười nhìn rất lạnh lùng đáng sợ dù hắn ta có gương mặt đẹp trai.

“Còn rất đẹp.” Liễu Kỳ rất muốn huýt sáo ngay tại đây.

“Quản gia là người sao?” Một nữ sinh hỏi, nhìn quản gia có sắc màu hơn đám hầu nữ rất nhiều.

Cũng có thể là một NPC thân phận con người.

Vương Cường cười nhạo. Trong phó bản thì lấy đâu ra con người ngoài người chơi chứ.

Nữ sinh sợ hãi im lặng.

Nữ sinh lại gần lén liếc qua người trên bức tranh, dường như… Bức tranh ngày càng giống như người thật.

Tiêu Thiên Nguyên phản ứng nhanh kéo nữ sinh lùi ra xa: “Tránh xa.”

Người đàn ông trên bức tranh như đang chuyển động, ánh mắt xanh đảo quanh người chơi rồi dừng lại Tần Sơ Nguyệt đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn bắt đầu cười lên một nụ cười thương hiệu lên tận mang tai, hàm răng sắc nhọn ẩn hiện bên dưới.

Bụp!

Tần Sơ Nguyệt lấy bút lông vừa nhúng mực đen ấn lên mặt người đàn ông trên giấy.

Mực đen nhuộm hết lên phần mặt tên kia, cô còn ấn mạnh xuống nghiền xoay mấy vòng, vẻ mặt lạnh tanh.

Người đàn ông: “...”

Lúc cô nhấc bút lên thì tờ giấy nhuộm đen, gương mặt người đàn ông cũng biến mất như chưa từng có vậy.

Mọi người: “...” Quá nhanh, quá nguy hiểm.

Rất thuyết phục.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play