[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 2: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (2)


8 tháng


Vương Cường nhìn vẻ mặt đám người mới sợ hãi, thoải mái cười lớn. Trong mắt hắn thì người mới không khác gì phế vật cả, yếu đuối nhát gan.

Trên gương mặt dịu dàng của Tiêu Thiên Nguyên khó chịu, cảnh cáo hắn ta: “Anh dám giở trò thì tôi sẽ xử lý anh.”

Vương Cường cũng chưa muốn trở mặt với Tiêu Thiên Nguyên, nhưng mà không có nghĩa là hắn sẽ cho anh một sắc mặt tốt đẹp để nói chuyện. 

“Tao sẽ không ra tay với tụi mày, nhưng mà chỉ cần có kẻ kéo

chân sau, tự tay tao sẽ chém đứt đầu nó.” Ánh mắt hắn như có như không liếc qua đám người mới.

Rầm!

Trên tay hắn ta xuất hiện một cái búa lớn gõ mạnh lên bàn khiến bàn rung lên, tiếng vang vang vọng khắp phòng khách. Thần kỳ là cái bàn không xi nhê gì.

“Anh muốn gây sự phải không hả?” Liễu Kỳ khó chịu quát.

Tên này có tiếng là gây sự trong các phó bản trò chơi, gây thù chuốc oán rất nhiều. Nếu không có vũ lực thì chết lâu rồi.

“Vừa bỏ một tên ăn hại, vừa có thêm 100 điểm cũng không tồi.” Hắn ta không thèm nhìn Liễu Kỳ, nhìn qua tân nhân bên dưới.

Giết một người chơi sẽ được 100 điểm, nghe khá hấp dẫn với người chơi hệ tàn sát như hắn. Mỗi phó bản có độ khó khác nhau không thể xác định khi vào trò chơi. 

Càng nguy hiểm thì điểm càng nhiều nhưng mà nhìn chung rất ít, chủ yếu dao động từ 100 đến 300 điểm.

Giao dịch trong trò chơi ngoài đạo cụ ra thì giao dịch bằng điểm là chính. Nó như là một tiền tệ lưu thông trong trò chơi. Ai mà lại đi chê tiền ít chứ.

Tần Sơ Nguyệt nhìn qua góc phòng, quản gia không biết từ lúc nào đang quan sát bọn họ nãy giờ, vô thanh vô thức. Ánh mắt quản gia như đang xem bọn họ biểu diễn vậy.

Như cảm nhận được ánh mắt của Tần Sơ Nguyệt, quản gia nhìn sang cô rồi mỉm cười một cách ân cần chu đáo. Sau đó, khóe miệng quản gia…

Ngoác ra…

Ngoác đến tận mang tai.

Tần Sơ Nguyệt: “ … “ Cứu con mẹ ơi!

Vẻ mặt Tần Sơ Nguyệt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà tay vô thức túm lấy góc áo Liễu Kỳ.

Liễu Kỳ quay sang muốn hỏi chuyện gì thì lúc này, thanh âm hệ thống không có tình cảm vang lên trong đầu người chơi.

[ Phó  bản Biệt Thự Trong Đêm Mưa đã mở. ] 

[ Người chơi phó bản: 13. ]

[ Thân phận người chơi: khách quý. ]

[ Cốt truyện mở đầu: đoàn người thuộc gia tộc Meludy được chủ nhân căn biệt thự mời đến làm khách trong 7 ngày, quan hệ giữa gia tộc Meludy và Bắc Hải được biết là rất khăng khít với nhau không thể tách rời. ]

[ Người chơi đóng vai con cháu gia tộc Meludy được gia đình cử đến biệt thự dạo chơi. ]

[ Nhắc nhở thân thiện: Đừng chọc đến chủ nhân biệt thự, hậu quả tự gánh chịu. ]

[ Sống sót 7 ngày hoặc tìm ra chìa khóa. ]

Thanh âm hệ thống kết thúc, quản gia vẫy tay ra hiệu người hầu mang điểm tâm là bánh ngọt và hoa quả đến.

Các nữ hầu bước ra trên tay họ là đĩa đồ ăn, gương mặt các nữ hầu giống nhau y đúc từ điệu bộ đến nụ cười duyên dáng, ánh mắt đen không có một chút ánh sáng, làn da trắng bệch không chút huyết sắc. Hoàn toàn không phải con người.

“Mời ngài.” Nữ hầu xinh đẹp mỉm cười cúi người đặt bánh lên bàn Tần Sơ Nguyệt. Gương mặt nữ hầu lúc hạ người xoay cổ qua nhìn Tần Sơ Nguyệt. Là xoay cổ chứ không phải xoay đầu khiến nữ sinh đối diện thấy được phải thét lên.

Nhưng mà Tiêu Thiên Nguyên kịp lúc bịt miệng nữ sinh lại, ngăn chặn tiếng hét.

Nữ hầu vặn cổ nhìn qua nữ sinh cạnh Tần Sơ Nguyệt, nữ hầu mỉm cười tươi đến mức khiến người khác rợn tóc gáy, nói: “Khách quý có chuyện gì sao?” Giọng nữ hầu nghe có phần hưng phấn.

Hàm răng cô ta như đang mài với nhau ken két như đang kìm nén gì đó.

Nữ sinh điên cuồng lắc đầu.

Không…

“Ngài muốn nói gì ư? Ngài có thể nói nha.” Nữ hầu ngọt ngào, gương mặt hơi vặn vẹo khi đang cố gắng diễn xuất vai nữ hầu “tốt bụng” lo lắng cho khách.

Nữ sinh nhìn thấy các cơ thịt dưới lớp da nữ hầu chuyển động như đang có con gì đó đang nhung nhúc phía dưới, kìm nén tiếng thét, ánh mắt ngập nước mắt của sự sợ hãi.

“Không…. Không…”

“Nói đi mà… nói đi…” Nữ hầu có vẻ gấp gáp, nước dãi sắp chảy ra tới nơi, gương mặt nữ hầu sắp dán tới gương mặt nữ sinh đáng thương.

Quản gia không có phản ứng, chỉ xem trò đang diễn ra.

Tiêu Thiên Nguyên muốn giúp nhưng bị nữ hầu cản trở, lại không thể tấn công NPC, nếu không thì có khả năng bị NPC phản ngược lại cũng có thể bị quỷ khác chú ý, hoặc là đụng tới quy tắc tấn công của quỷ.

Nhìn qua được, chỉ cần nữ sinh thét lên tiếng “Quỷ” hay tương tự sẽ bị quỷ tấn công. Khẩu hình miệng của nữ sinh lúc nãy chính là muốn hét lên như vậy.

Nữ sinh lúc sắp không kìm nén được thì Tần Sơ Nguyệt đột nhiên nhấc tay lên đặt lên cổ nữ quỷ. 

Trong ánh mắt của mọi người, cô bẻ cổ nữ hầu quay sang 180 độ về phía cô. Làn da nữ hầu ở cổ như tấm vải bị xoay hiện lên nhiều nếp gấp.

Nhìn rất đáng sợ.

Tần Sơ Nguyệt chỉ muốn xoay đầu nữ hầu qua nhìn mình: “...” 

Không nghĩ đến cổ nữ hầu lại lỏng lẻo như vậy! 

Nữ hầu đột nhiên thấy hình ảnh nữ sinh biến thành người khác trong chớp mắt: “...”

Mọi người chưa kịp phản ứng thì Tần Sơ Nguyệt đã đẩy nữ hầu ra.

“Đây là cách nhà Bắc Hải mấy người tiếp đãi khách quý ư?” Tần Sơ Tranh rút ra khăn trong người, tinh tế chậm rãi lau bàn tay vừa chạm qua nữ hầu giống như đang chán ghét thứ gì đó.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play