[ Vô Hạn Lưu ] Khi Hack Tham Gia Trò Chơi Tử Thần

Chương 1: Biệt Thự Trong Đêm Mưa (1)


8 tháng


 

“Mọi người, chúng ta vào thôi.”

Tiêu Thiên Nguyên cổ vũ những người phía sau lưng.

Anh đang khoác trên mình một áo bào đạo sĩ đen trắng xen cẽ, trên hông là một ngọc bội đang được treo. Ngọc bội màu xanh lá trong suốt khắc hình 9 con rồng đang uốn lượn.

Từng nét khắc uyển chuyển mềm mại không kém phần mạnh mẽ, miêu tả được 9 con rồng mạnh mẽ đến dường nào. Phản ánh thấy được thợ điêu khắc rất lành nghề.

Tiêu Thiên Nguyên thấy một cô gái ở một góc nhìn ngọc bội trên hông của anh, anh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cô gái nhìn qua tầm 20 tuổi, gương mặt xinh đẹp lạnh tanh nhìn ngọc bội. Cô đang mặc một cái quần dài rộng kèm đôi giày thể thao màu trắng, cô mặc áo phông màu đen có in hình một con… ếch xanh mà hay xuất hiện trên các hình meme, vẻ mặt con ếch xanh chảy đầy nước mắt. Rất buồn cười…

Nhưng vẻ mặt lạnh tanh của cô không thay đổi, rất không hợp với cái áo chút nào.

Tiêu Thiên Nguyên nhớ lại, cô gái lúc nãy có giới thiệu qua tên của cô, tên là Tần Vân Nguyệt.

Ấn tượng của anh là cô gái này rất ít nói, vẻ mặt chưa đổi bao giờ.

Tần Vân Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn qua chỗ khác: “Không có gì.” Giọng cô cũng lạnh nhạt như bản mặt bản thân.

Cô nhìn lên đối diện, trước mặt cô là một biệt thự rất lớn nhưng

những người ở đây không ai có nhiều tâm trạng đâu mà ngắm biệt thự đẹp đẽ vàng son này.

Bầu trời trên đầu họ âm u, mây đen tụ lại ngày càng nhiều trên đỉnh đầu. Gió bắt đầu nổi lên, thổi qua tai đoàn người dường như nghe tiếng gào thét không tên bên cạnh.

Đoàn người có 13 người đang đứng trước cổng lớn biệt thự, bọn họ đang tham gia một trò chơi Tử Thần chỉ để sống sót. Họ đều là những người đen đủi, chỉ cần sống sót trong các trong chơi thì họ sẽ có cơ hội tiếp tục sống.

Nếu thất bại thì họ sẽ phải chết, còn phải chết trong đau khổ.

Tiêu Thiên Nguyên không phải tân nhân. Trong 13 người trong trò chơi này, có 5 người cũ và 7 người mới, trong đó có 3 nữ sinh đang học cấp 3.

Trò chơi này quá ác độc.

Anh liếc nhìn đằng xa, xung quanh phía xa đang có luồng sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy gì bên trong. Nhưng ở đó tuyệt đối không có gì tốt lành cả. Anh từng thấy một người đã lao vào đó kết quả là không còn tiếng kêu của người đó.

Loáng thoáng nghe tiếng nhấm nuốt răng rắc rất nhỏ trong vài giây rồi biến mất. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết người đó bị gì.

Lúc này,  đột nhiên tiếng sấm đột ngột nổ ra, khiến mọi người giật mình. 1 vài người mới giật mình sợ đến thét lên một tiếng.

Áp lực tâm lí và hoàn cảnh khiến vài người trở nên nhạy cảm hơn.

Sương mù đang tiến lại bọn họ gần hơn bằng mắt thường có thể thấy được.

Lúc Tiêu Thiên Nguyên chuẩn bị bảo mọi người mau vào thì có giọng nói trầm vang lên.

“Các vị khách quý, trời sắp mưa rồi, màu vào.” Trước cổng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện, mặt một bộ vest quản gia. Vẻ mặt quản gia mơ hồ không rõ vì trong mắt người chơi, gương mặt hắn đang phủ một lớp làm mờ chẳng thể thấy gì.

Một nữ người chơi lâu năm đứng cạnh Tần Sơ Nguyệt lẩm bẩm: “Chuyện quái gì đây?”

Lần đầu tiên họ thấy trường hợp này khi gương mặt NPC bị làm mờ.

Tần Sơ Nguyệt nhìn vẻ mặt mọi người đang kỳ quái, nhắc nhở: “Vào mau lên.”

Sương mù kia đang tới rất gần.

Lúc này, đoàn người nhanh chóng tiến vào.

Cánh cổng tự động đóng lại như tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Tần Sơ Nguyệt nhìn thấy đám sương mù chỉ di chuyển gần tới cổng thì dừng lại mà không dám đi tiếp.

trong mắt cô, trong đám sương mù kia có những bóng đen có 2 con mắt đỏ lòm kia đang…

Loi nhoi?

Tần Sơ Nguyệt không biết dùng từ gì để miêu tả chúng nữa.

Quản gia  đi qua cô dẫn đầu đoàn người đi vào cửa chính biệt thự, phong thái lịch lãm.

Quản gia hơi cúi người, tay đặt chéo qua: “Tôi sẽ lấy một ít điểm tâm cho các vị.” 

Nữ người chơi cạnh cô xoa cằm nhìn quản gia đi xa: “Rất hợp gu tôi.”

Dù không thấy được gương mặt kia thì nhìn qua thân hình cực phẩm kia cũng khiến người khác không chú ý cũng khó. Phó bản này cũng có phần đầu tư.

Tiêu Thiên Nguyên thở ra một hơi, quản gia này không đơn giản xíu nào. Họ có thể thấy được sự áp bức không nhỏ mà Liễu Kỳ còn nói như vậy được.

Trong 5 người chơi lâu năm thì chỉ có 1 nữ duy nhất là Liễu Kỳ, cô ấy đã tham gia không ít phó bản nên rất có kinh nghiệm. Tính cách khá thoải mái trong nói chuyện nhưng mà chuyện quan trọng thì có thể tin tưởng được.

Liễu Kỳ vỗ vai Tần Sơ Nguyệt bên cạnh, nói: “Cô lúc nào đừng căng cái mặt ra như vậy chứ, uổng cái gương mặt này.”

Má Tần Sơ Nguyệt bị  Liễu Kỳ kéo ra, cô nói: “Không được.”

“Ay do, đừng lạnh lùng vậy mà.”

Lần đầu Liễu Kỳ thấy một tân nhân như vậy, lúc bị kéo tới đây thì vẻ mặt Tần Sơ Nguyệt vẫn lạnh nhạt như vậy, giống như vị đại lão nào đó đã trải vô số trận chiến.

Kết quả khi hỏi đến thì nhận được câu nói.

“Tôi mới tới.”

Người mới đợt này quá bình tĩnh rồi.

Tần Sơ Nguyệt nghiêng đầu tránh xa ma trảo, nói: “Tôi bị bệnh mặt đơ.”

“Ui, lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này.”

Không khí trong phòng khách hòa hoãn hơn một chút, tâm trạng mọi người tốt hơn.

Tiêu Thiên Nguyên nhìn bảng nhiệm vụ, phân tích với mọi người.

“Chúng ta sẽ đóng vai khách mời của chủ nhân biệt thự, chỉ cần sống sót trong 7 ngày thì tính là nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Hoặc là tìm ra chìa khóa phó bản.”

“Đối với người mới thì có thể được hệ thống trò chơi ra ít nhiệm vụ nguy hiểm.”

Còn sau này thì không chắc.

“Còn cách khác không?” Tần Sơ Nguyệt nói.

7 ngày quá lâu rồi, cô còn nhiều việc chưa xong. Nếu không hoàn thành dealine thế nào cũng bị ông chủ đì đầu.

“Còn một cách có thể rời đi sớm hơn.”  Một người chơi lâu năm nhìn cô nói, còn kèm thêm nụ cười hung ác không thể che giấu được.

Tần Sơ Nguyệt: “...” Đột nhiên muốn thu hồi lời nói.

Tiêu Thiên Nguyên khó chịu nhíu mày.

Hiển nhiên đây sẽ là cách không tốt đẹp gì.

Một nữ sinh giọng lí nhí: “Là gì…”  Nếu có thể rời đi sớm thì quá tốt rồi.

“Một là giết chết Boss phó bản. Hai là… Chỉ còn một người sống sót!” Tên người chơi lâu năm cười lớn, kèm thêm combo tiếng sét lớn ngoài kia nữa khiến không khí càng thêm nặng nề.

Giết Boss phó bản là không thể nào, từ trước tới nay chỉ có thể trì hoãn Boss chứ chưa có ai có thể diệt được nó. Khi bị ép đến cùng đường thì Boss sẽ thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn, lúc đó thì quy tắc một người duy nhất còn sống sẽ bị xóa bỏ.

Và kết quả là diệt đoàn.

Cho nên cái gọi là ”diệt Boss” được mọi người coi như nó không tồn tại, có như không có. Còn chuyện một người còn sống duy nhất được sử dụng rất nhiều trong các phó bản.

Tiêu diệt tất cả đồng đội là việc hay xảy ra nên ngoại trừ đề phòng bên ngoài còn phải đề phòng chính đồng đội, sợ họ đâm sau lưng mình.

Trò chơi Tử Thần rất biết để người chơi hãm hại nhau.

Trong đầu Tần Sơ Nguyệt xuất hiện 2 chữ: Chó má!

Đã kéo họ vào đây rồi, cái mạng nhỏ có thể đi bất cứ lúc nào.  Đề phòng quỷ đã mệt lại còn phải lo đồng đội.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play