Vọng Đoạt Kim Chi

Không xứng đôi


8 tháng


Chẳng qua sau khi Nguyên Triều cười xong, lại có chút ảo não.

Chỉ vì nàng trở về vào thời điểm này, hơi chậm chút. Lúc này, dù nàng chưa thành thân với Yến Trường Dụ, cũng đã được Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, chính thức ban hôn.

Nghĩ đến làm sao có được mối hôn sự như này, Nguyên Triều muốn mắng chính mình một câu.

Tuy Yến Trường Dụ là Thái Tử, nhưng thật ra địa vị có hơi xấu hổ. Hắn vốn là trưởng tử do Nguyên Hoàng Hậu sinh ra, là đứa con trai thứ tư của Hoàng Thượng, nếu luận xuất thân, giữa các hoàng tử trong cung, dĩ nhiên Yến Trường Dụ tôn quý nhất.

Đáng tiếc, khi Nguyên Hoàng Hậu sinh hắn bị khó sinh. Rong huyết mà chết. Màn đêm buông xuống trăng máu càng lên cao, Khâm Thiên Giám tính ra quẻ đại hung, từ đó, Yến Trường Dụ vừa sinh ra đã bị coi là điềm xấu.

Chỉ nghe nói Hoàng Thượng và Nguyên Hoàng Hậu phu thê tình thâm, luyến tiếc trách cứ huyết mạch duy nhất mà thê tử để lại, thậm chí càng thêm sủng ái, vào lúc Yến Trường Dụ năm tuổi, hắn ta đã hạ chỉ lập hắn làm Thái Tử.

Lòng ghen ghét không chút nào che giấu.

Nhưng có lẽ đúng như lời đại hung mà Khâm Thiên Giám nói, Yến Trường Dụ sinh ra tôn quý, lại gặp nhiều tai nạn, 20 năm qua bệnh nặng điều không may đến không ngừng, nửa năm trước, càng bất hạnh ngã ngựa, té ngã gãy một chân.

Kinh thái y chẩn bệnh, muốn khôi phục như lúc ban đầu vô cùng khó, khả năng rất lớn sẽ tàn tật.

Đường đường Thái Tử một quốc gia, đương nhiên không thể là người tàn phế được.

Trong lúc nhất thời, triều thần sôi nổi thượng tấu thỉnh Hoàng Thượng phế Thái Tử lập tân trữ. Tuy Hoàng Thượng vẫn luôn không đồng ý, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, vị trí Thái Tử của Yến Trường Dụ khó mà lâu dài.

Đã từng là Thái Tử điện hạ tôn quý vô song, tựa hồ trong một đêm bị người tránh còn không kịp.

Đã qua mấy năm, Nguyên Triều vẫn nhớ rõ đêm hôm đó.

Sau đó mừng sinh thần, trong cung tổ chức yến hội, Nguyên Triều làm đích nữ phủ Trấn Quốc công, tự nhiên cũng đồng ý lời mời tham dự yến tiệc. Bữa tiệc náo nhiệt vui mừng, bên cạnh các vị hoàng tử có rất nhiều người vây quanh, duy chỉ có xung quanh Thái Tử trống rỗng, quạnh quẽ đến cực điểm.

Nam tử ngồi một mình trước bàn, cứng ngắc cầm chén rượu bằng sứ men xanh, nhìn mọi người nói cười vui vẻ phía xa. Trên mặt hắn không cười, lông mày cũng phảng phất nhiễm lớp sương, gương mặt tuấn mỹ càng mang dáng vẻ tái nhợt mới khỏi bệnh nặng, lẻ loi ngồi nơi đó.

Chỉ liếc mắt một cái, lúc ấy Nguyên Triều liền đau lòng.

Nàng vốn có ý với Yến Trường Dụ, nhìn người mình thích chịu vắng vẻ, lâm vào vực thẳm, làm sao không đau lòng thương tiếc chứ? Cho nên, đầu óc nàng nóng lên đã làm một quyết định sai lầm.

Thật ra rất lâu về trước Nguyên Triều từng gặp qua Yến Trường Dụ.

Chỉ là khi đó, nàng và hắn đều có hôn ước trong người, nàng định thân với Thụy Vương nghĩa tử của Hoàng Thượng, còn hắn cũng đã định ra hôn ước đính hôn với đích trưởng tôn nữ của Thừa Ân Công, cũng là biểu muội của hắn Lục Cẩn, dù có tâm tư, Nguyên Triều cũng không muốn qua lại với hắn.

Kết quả sau khi Yến Trường Dụ ngã ngựa tổn thương đến chân, thế mà giải trừ hôn ước với Lục Cẩn. Lúc này vốn địa vị của hắn khá xấu hổ, lại không có mối hôn sự này, càng rơi vào hoàn cảnh hết sức chật vật.

Khi Nguyên Triều ra cửa thưởng yến, thường nghe được không ít người lén trào phúng Thái Tử điện hạ trở thành phượng hoàng bị rút lông què chân, có tôn quý hơn nữa, cũng chỉ là đồ phế vật.

—— nhưng đã từng là Thái Tử điện hạ mười ba tuổi có thể một mình săn hổ giết gấu, làm sao lại trở thành phế vật chứ? Đã từng là anh hùng như tiên nhân cứu nàng từ trong tay đạo tặc ra, sao có thể là phế vật được chứ?

Có ít người biết, rất nhiều năm trước bọn họ đã gặp qua một lần. Vào thời khắc nàng sợ hãi nhất tuyệt vọng nhất, là nam tử chưa đến mười lăm tuổi cứu nàng từ gian phòng đen tối nhỏ kia ra ngoài.

“Tiểu cô nương, đừng khóc.” Hắn nhìn nàng, đầu tiên là nhíu mày. Sau đó, hơi cúi người, vươn tay về phía nàng đang chật vật ngồi dưới đất, hơi nhếch khóe môi, mặt mày ôn hòa, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, ca ca mang ngươi về nhà.”

Đó là thời điểm Nguyên Triều chật vật nhất.

Khắp người nàng toàn bùn đất dơ bẩn, vừa bẩn thỉu vừa rách rưới giống như tiểu khất cái bên đường không nhà để về, nhưng ca ca xinh đẹp đột nhiên xuất hiện không có ghét bỏ nàng dơ, lôi kéo tay nàng, thật sự đưa nàng trở về nhà.

Trên xiêm y trắng tuyết của hắn còn dính vết máu chưa khô, trên ngón tay thon dài như ngọc cũng nhiễm hồng, một tay cầm kiếm, một tay nắm tay nàng ra khỏi gian phòng khủng bố tối tăm kia.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, có ánh sáng ấm áp chiếu xuống, chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cực kỳ đẹp.

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng không biết hắn là Thái Tử đương triều, hắn cũng không biết nàng là tiểu quận chúa của phủ Trấn Quốc công. Đó là lần đầu tiên Yến Trường Dụ cười như vậy với nàng, cũng là một lần duy nhất. Từ đó về sau tận đến khi chết, Yến Trường Dụ cũng chưa từng cười như vậy với nàng nữa.

Khi đó, hắn khí phách hăng hái, toàn thân như phát sáng, loá mắt đến không thể tưởng tượng. Tiểu Nguyên Triều vẫn luôn cho rằng chính mình mới là người đẹp nhất trên đời này, nhưng một khắc kia, nàng nghĩ đại ca ca này cười rộ lên thật là đẹp mắt, cho nên nàng quyết định để hắn và nàng cùng đứng thứ nhất.

Thái Tử chưa trưởng thành đã cường đại lợi hại như thế.

Bởi vậy, Nguyên Triều vẫn luôn không rõ, với thân thủ của Yến Trường Dụ sao có thể ngã ngựa, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như thế. Nhưng chuyện đã xảy ra, dù nàng tìm ra chân tướng cũng không thể khiến chân hắn lập tức khôi phục như lúc ban đầu.

Lúc ấy quan trọng nhất chính là, làm thế nào mới giữ được chức vị Thái Tử của hắn?

Thế nhân đều thích phủng cao dẫm thấp.

Nàng là đích nữ của Trấn Quốc công, Quận chúa Hoàng Thượng thân phong, bàn đến tôn quý, chỉ có Công chúa có thể so sánh với nàng.

Trấn Quốc công Vệ Chấn, tòng quân mấy chục năm, chiến công hiển hách, không bại trận nào. Mười năm trước, còn tự mình dẫn một ngàn thiết kỵ, phá quân đội bộ tộc phía bắc, lấy thân dụ địch, nếu không có hắn, có lẽ mười năm trước Đại Chu đã không còn.

Cho nên ở trong lòng các bá tánh, đại tướng quân Vệ Chấn là định hải thần châm của Đại Chu, là anh hùng, chiến thần bảo vệ quốc gia.

So với Trấn Quốc công, mọi người càng thích gọi hắn là Vệ tướng quân.

Chỉ tiếc 5 năm trước trong một trận chiến ở Tề Châu, không may cánh tay phải Vệ đại tướng quân trúng mũi tên, bở vì trì hoãn lâu, cuối cùng phải phế đi cánh tay phải. Cũng bởi vì chuyện này, Đại tướng quân mới từ chiến trường lui về Kinh Thành làm Trấn Quốc công.

Vệ gia luôn trung lương, tuy Vệ đại tướng quân lui, nhưng hai nhi tử dưới gối cũng đã trưởng thành, liền lên chiến trường. Hai tiểu Vệ tướng quân, đều là tướng soái chi tài, liên tiếp lập được công lớn, khiến quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật.

Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy may mắn khi Vệ đại tướng quân có người kế tục, lại liên tiếp truyền đến tin dữ.

Trưởng tử Vệ Khinh Chu chết trận sa trường, còn thứ tử Vệ Trọng Sơn mất tích, đến nay không rõ sống chết.

Hai nhi tử Vệ gia ngã xuống, không chỉ là đại sự của Vệ gia, mà với Đại Chu cũng là tổn thất thê thảm nhất. Không có hai nhi tử Vệ gia trấn thủ, các tướng lĩnh khác không địch lại, Đại Chu liền mất tam thành, nếu không phải Vệ đại tướng quân cố gắng chống đỡ cơ thể kịp thời chạy đến, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.

Dưới gối Vệ đại tướng quân có hai trai một gái, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất ấu nữ. Nguyên Triều sinh ra không lâu đã được phong làm Quận chúa, sinh ra nhận hết chú mục lẫn sủng ái.

Cho nên sau đêm đó, Nguyên Triều lén tìm Thụy Vương, tỏ ý muốn giải trừ hôn ước với hắn ta. Hôn sự của bọn họ là kết hợp ích lợi, giữa hai người cũng không tình cảm nam nữ, kỳ thật dù không có Yến Trường Dụ, Nguyên Triều cũng sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước này.

Nàng muốn không phải thích hợp, mà là lưỡng tình tương duyệt ân ân ái ái, bạc đầu không rời.

Bản thân nàng kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu nửa phần ủy khuất, dĩ nhiên cũng sẽ không thỏa hiệp trong hôn sự. Trước nay nàng vẫn luôn quyết đoán, nếu hạ quyết tâm, liền tuyệt đối sẽ không ướt át bẩn thỉu.

Hiện giờ từ bỏ Yến Trường Dụ cũng không chút do dự giống như lúc trước muốn cùng hắn ở bên nhau.

Thụy Vương vừa đồng ý, nàng liền đi tìm cha.

Cuối cùng tìm mọi cách cầu được một thánh chỉ tứ hôn.

Vì thánh chỉ tứ hôn này, nàng gạt bỏ mối hôn ước được định từ trước, tổn thương người thân, dù đâm vỡ đầu chảy máu cũng kiên trì muốn xông lên. Mà hiện giờ lại phải dùng hết mọi thủ đoạn để huỷ hoại hôn sự đã từng cầu còn không được, thật sự châm chọc.

*

Phía sau nàng là phủ Trấn Quốc công, thân phận tôn quý đủ để làm Thái Tử Phi, cứ thế thành Hoàng Hậu, lại cũng bởi vậy quá mức mẫn cảm, cũng không thích hợp gả cho hoàng tử. Nếu không, tất sẽ đánh vỡ cân bằng.

Vì thế Hoàng Thượng mới ban hôn cho nàng và nghĩa tử Thụy Vương Ngu Tấn.

Mối hôn sự này, vô luận là Hoàng Thượng hay phủ Trấn Quốc công đều khá vừa lòng.

Thụy Vương chỉ là nghĩa tử của Hoàng Thượng, cũng không phải huyết mạch hoàng thất, không có khả năng được truyền ngôi vị Hoàng đế. Hơn nữa Thụy Vương chưa bao giờ qua lại với bất kỳ vị hoàng tử nào, chỉ nguyện trung thành một mình Hoàng Thượng, hắn ta cưới Nguyên Triều, không chỉ có có thể cân bằng triều đình, còn có thể âm thầm giải quyết mối họa lớn thay Hoàng Thượng.

Uy vọng của phụ thân nàng quá lớn, lại có được lòng dân, công cao chấn chủ, tự nhiên sẽ chọc đến quân thượng kiêng kị. Nhưng phụ thân nàng lại là công thần, đằng sau còn có mấy chục vạn tướng sĩ, Hoàng Thượng cũng không thể tùy ý động đến hắn, nếu không chắc chắn sẽ khiến lòng dân lòng quân dao động.

Thụy Vương do Hoàng Thượng bồi dưỡng ra, sẽ tiếp nhận chức vị của phụ thân nàng. Lúc tám tuổi, Ngu Tấn được đưa đến dưới trướng phụ thân nàng, còn có danh sư đồ với phụ thân nàng.

Hoàng Thượng làm ra hành động như vậy, phủ Trấn Quốc công đương nhiên hiểu rõ. Vệ Chấn cũng không có lòng mưu phản, nên cũng nhận Thụy Vương làm đồ đệ, hơn nữa dốc lòng bồi dưỡng, không hề thua kém so với hai nhi tử.

Thụy Vương cũng không phụ kỳ vọng, mười ba tuổi đã ra trận giết địch, hơn nữa tỏa sáng rực rỡ, nhanh chóng nổi danh thiên hạ. Rất nhiều người đều thấy vui mừng cho hôn sự của Thụy Vương và nàng, bao gồm những hoàng tử long tôn muốn đoạt đích đó.

Dù sao Thụy Vương chỉ là nghĩa tử, không có tư cách tranh với bọn họ.

Cho nên khi Nguyên Triều đề nghị từ hôn, muốn gả cho Thái Tử, rất nhiều người đều phản đối, rất nhiều người đều tới khuyên nàng, nói nàng và Yến Trường Dụ không xứng đôi.

Chỉ tiếc Nguyên Triều không phải cô nương mềm yếu, ngược lại, vô cùng bướng bỉnh, một khi nàng đã nhận định thì tám con ngựa cũng kéo không về được.

Lúc ấy nàng quá tuổi trẻ, là tiểu ăn chơi trác táng chỉ biết ăn nhậu chơi bời, cũng không rõ vì sao bọn họ không xứng đôi, chỉ cho là người thân không muốn nàng đi theo Thái Tử chịu khổ.

Rốt cuộc khi đó tiền đồ của Thái Tử mờ mịt, địa vị tràn ngập nguy cơ.

Cho nên nàng cố chấp, chỉ một lòng muốn đi cứu vớt đại ca ca đã chịu hết ủy khuất, sưởi ấm hắn ôm hắn, nói cho hắn, dù tất cả mọi người không cần hắn, nàng cũng cần hắn.

Thật là tình thâm vĩ đại biết bao!

Kết quả sự thật chứng minh, chỉ có mình nàng cảm động, kỳ thật ở trong mắt những người khác chỉ là một hồi chê cười.

Bao gồm Yến Trường Dụ.

*

Nử tử ngồi ở trước cửa sổ sinh đến cực mỹ.

Làn da trắng nõn nà như ngọc, lại trơn bóng rực rỡ, là trời sinh, cũng bởi kim tôn ngọc quý dưỡng ra. Nàng trời sinh đã có một đôi mắt mỹ nhân, đôi mắt lớn, đuôi mắt rồi lại hơi hơi xếch lên, vừa trong veo lại thêm phần diễm lệ. Dưới chiếc mũi nhỏ nhắn là cánh môi đỏ thắm, đôi môi mượt mà no đủ, hơi hơi nhếch lên, kiều diễm ướt át.

Mỗi một chỗ đều sinh đến gãi đúng chỗ ngứa.

Đặc biệt nốt ruồi đỏ giữa mày càng tăng thêm vài phần tươi đẹp lộng lẫy. Vốn sinh đến cực mỹ, hiện giờ cười lên, bên má no đủ càng lộ ra hai lúm đồng tiền, ngọt mà không ngấy, làm người không khỏi say mê.

“Quận chúa của chúng ta sinh đến thật đẹp. Khắp cả Kinh Thành, không, toàn bộ Đại Chu, cũng không ai có thể sánh bằng người.” Cho dù mỗi ngày đều nhìn, nhưng bất chợt Văn ma ma vẫn như cũ nhìn nàng đến thất thần, há mồm liền nhịn không được ra sức khen, mắt cũng không thèm chớp.

“Ma ma quá khen rồi. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ta lại không dám xưng thiên hạ đệ nhất mỹ?” Tuy nói như vậy, nhưng độ cung của khóe môi Nguyên Triều nhiều hơn đôi chút, “Sau này ma ma nhớ rõ đừng ở bên ngoài nói những lời này, nếu bị người nghe thấy được, sợ rằng bị người chê cười chúng ta bừa bãi.”

—— ý tứ chính là ở trong nhà có thể tùy tiện nói.

Văn ma ma nhìn nàng lớn lên, sao không hiểu tính tình Quận chúa nhà mình chứ, trên mặt cũng nhịn không được lộ ra nụ cười, dỗ dành ngoài miệng: “Ai dám chê cười Quận chúa của chúng ta? Huống hồ, lão nô nói đều là lời nói thật.”

Lời nói thật sao?

Thật khiến người ta vui vẻ.

“Túi thơm này cũng chỉ còn lại một chút, hôm nay Quận chúa có cần làm tiếp không?” Văn ma ma hỏi, “Nhưng nữ hồng thương mắt, Quận chúa cũng không cần sốt ruột. Nhìn tiến độ này, định có thể hoàn thành trước khi Thái Tử điện hạ cập quan.”

Qua hai ngày nữa là lễ cập quan của Thái Tử Yến Trường Dụ. Rất lâu về trước, Nguyên Triều đã chuẩn bị lễ cập quan cho hắn. Yến Trường Dụ thích tranh cổ, Nguyên Triều liền tiêu phí vô số tài lực vật lực tìm tranh cổ quý báu thất truyền từ lâu.

Nàng còn cảm thấy không đủ, nghĩ tự tay thêu túi thơm cho hắn.

Túi thơm là vật bên người.

Yến Trường Dụ đeo túi thơm nàng tự tay thêu, cũng cho thấy hắn là người có chủ, nữ tử bên cạnh cũng không thể nhúng chàm. Túi thơm ký thác một mảnh tình ý, cũng gián tiếp tuyên thệ chủ quyền.

Từ trước đến nay Nguyên Triều luôn bá đạo, đồ vật nàng coi trọng, trừ phi nàng nguyện ý, nếu không người khác tuyệt không thể chạm vào dù chỉ một chút. Nếu người khác chạm vào, nàng sẽ không lại nhìn lần thứ hai.

Đồ vật như thế, tự nhiên người cũng như vậy.

“Quận chúa, Vệ Nhất đã trở lại.”

Đúng lúc lúc này, Tập Nguyệt dẫn một thị vệ áo đen đi đến.

“Thuộc hạ gặp qua Quận chúa. Bẩm Quận chúa, thuộc hạ nghe được tin tức về Thái Tử điện hạ.” Vệ Nhất vừa tiến đến liền hành lễ nói, “Hôm nay Điện hạ ra cửa đạp thanh du ngoạn.”

Vệ Nhất là thị vệ mà phụ thân Vệ Chấn cho nàng, võ công cao cường, trung thành và tận tâm, năng lực làm việc cực cường. Sáng nay liền bị Nguyên Triều phái đi hỏi thăm tin tức củaYến Trường Dụ.

Nàng nhìn Vệ Nhất, bừng tỉnh nhớ về hồi ức kiếp trước.

Mùa xuân tháng ba, thảo trường oanh phi*.

(Thảo trường oanh phi*: cỏ dài chim vàng oanh bay, dùng để miêu tả cảnh sắc mùa xuân)

Thời tiết đẹp như vậy, đúng là thời điểm tốt ra cửa đạp thanh. Nếu là trước kia, Nguyên Triều cũng đã sớm hẹn các tiểu tỷ muội ra ngoài. Nhưng khoảng thời gian này, nàng lại ở trong nhà suốt ngày, chỉ vì thêu một túi thơm vừa lòng.

Mà thời điểm nàng ngây ngốc thêu hoa bị kim đâm vào tay, vị hôn phu của nàng đi đạp thanh du ngoạn cùng với tiểu thanh mai biểu muội Lục Cẩn, quá thảnh thơi.

Vẫn còn nhớ rõ lúc nàng biết được việc này, mang theo tràn đầy phẫn nộ và ủy khuất đi tìm Yến Trường Dụ, chỉ vì muốn một lời giải thích từ hắn. Khi đó nàng quá ngu ngốc, chỉ cảm thấy, chỉ cần Yến Trường Dụ nói cho nàng, hắn và Lục Cẩn thanh thanh bạch bạch, nàng liền tin hắn.

Nhưng nam nhân kia chỉ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ta và Lục Cẩn không có quan hệ , nếu ngươi để ý, có thể từ bỏ mối hôn sự này.”

Thậm chí hắn đều khinh thường giải thích thêm một câu, rõ ràng biểu đạt ý tứ của mình.

Kỳ thật tính lên, Yến Trường Dụ chưa từng lừa gạt nàng. Yêu là yêu, không yêu là không yêu, hắn vẫn luôn biểu đạt rõ ràng, là nàng không nhìn rõ, là nàng quá tự cao.

—— Hiện tại Yến Trường Dụ không thích nàng lại như thế nào? Nàng tự tin, luôn có một ngày hắn sẽ thích nàng.

Nàng là Nguyên Triều Quận chúa kim tôn ngọc quý, dung mạo như tiên như ngọc, nam tử ái mộ nàng nhiều đếm không xuể, cho nên nàng cũng không cho rằng chính mình không chiếm được trái tim của Yến Trường Dụ.

Thế gian này, không có nam nhân có thể cự tuyệt nàng.

Nàng quá coi trọng bản thân.

Thế cho nên, tự tin thành ngu xuẩn, ngạnh sinh sinh biến chính mình thành đồ ngốc!

“Vệ Nguyên Triều, không cần lại làm chuyện thừa thãi nữa.”

Khi đó, dưới ánh bình minh trong trẻo, Yến Trường Dụ trường thân ngọc lập*, vẫn mặc một bộ áo trắng như cũ, tuấn mỹ như lúc ban đầu. Hắn liếc nhìn Vệ Nhất đứng sau Nguyên Triều một cái, chất vấn trước mặt nàng, ánh mắt nhàn nhạt, tựa như sương tuyết.

(Trường thân ngọc lập*: dùng miêu tả dáng người cao, thường chỉ nữ)

Là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.

Edit: Thỏ Hay Ngủ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play