Vọng Đoạt Kim Chi

Trọng Sinh


1 tháng


Nguyên Triều chết vào một ngày xuân tươi đẹp.

Khi nàng sinh vạn người chú mục, nhưng khi chết lại âm thầm lặng lẽ. Ngoại trừ chú chim nhỏ ngẫu nhiên bay đến cửa sổ, không người triều Đại Chu  nào muốn gặp mặt vị Hoàng Hậu từng nhận hết bao nhiêu thịnh sủng một lần cuối cùng trước khi chết.

Chỉ vì nơi này là Lãnh Cung không người đặt chân đến.

Đây cũng là ngày mà Hoàng Thượng trượng phu nàng sắc phong Quý phi. Bởi vậycả hoàng cung trở nên tất bật từ rất sớm. Giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, thật là vui mừng.

Ngay cả nơi hẻo lánh như Lãnh Cung, cũng có thể nghe được âm thanh nhạc hỉ.

Thân là nhất quốc chi mẫu, vốn không thể bỏ lỡ một ngày như vậy, bởi thế, ba ngày trước đã có người tới lãnh cung thông báo với Nguyên Triều. Đưa lên cát phục mới làm và mũ phượng quý trọng mới tinh dành cho Hoàng Hậu, mời nàng tham dự lễ sắcphong Quý phi.

Cung nữ thái giám mang đồ tới đều đều hết mực cung kính, không có chút vô lễ qua loa nào, dường như mọi chuyện khá toàn vẹn, cho vị Hoàng Hậu như nàng mặt mũi.

Nhưng Nguyên Triều thực sự không phải người hiền hậu , trái lại là đố phụ tâm nhãn cực nhỏ lại vô cùng bá đạo, không có cách nào giống như những vị Hoàng Hậu hiền hậurộng lượng trong lịch sử tuyển tú nạp phi, khai chi tán diệp cho Hoàng Thượng, phu quân của chính mình. Cho nên nàng ném tất cả đồ vật xuống dưới đất những trước mặt các cung nữ thái giám, cũng không chút khách khí phát ngôn bừa bãi nói: “Để Yến Trường Dụ tự mình tới, nói cho hắn, bổn cung sẽ không đi, hắn muốn nạp thiếp, tuyệt đối không thể được! Trừ phi bổn cung chết!”

Khi đó nàng kiêu ngạo tự tin cỡ nào chứ.

Nàng vốn xuất thân danh môn, sinh ra tôn quý, lại sinh đến diện mạo như tiên như ngọc, được tiên đế phong Nguyên Triều quận chúa, đến công chúa cũng phải nhượng lễ ba phần vớinàng. Chẳng sợ trong những tháng ngày đi theo sau Yến Trường Dụ, nàng cũng vẫn kiêu ngạo, hiện giờ thành Hoàng Hậu, vì sao phải nén giận chứ?

Nàng vĩnh viễn không học được cúi đầu.

Đương nhiên Yến Trường Dụ không đến.

Hắn đã sớm không còn là vị Thái Tử có địa vị xấu hổ nghèo túng năm đó nữa, mà là Hoàng Thượng đứng trên vạn người của một nước, sao lại chịu người khác uy hiếp chứ? Mặc dù người đó có là thê tử của hắn, là Hoàng Hậu củahắn, cũng sẽ không thay đổi.

“Vệ Nguyên Triều, đừng quên thân phận của nàng. Nếu không muốn tới, sau này cũng không cần tới. Trẫm đối với nàng đã quá tốt rồi.” Đây là lời nói duy nhất hắn bảo người truyền đến nói, nhắc nhở nàng đừng quên chức trách Hoàng Hậu, cũng là uy hiếp.

Bởi vì lễ sắc phong Quý phi, Nguyên Triều và Yến Trường Dụ đã xảy ra tranh cãi rất nhiều lần. Đương nhiên, bất kể Nguyên Triều có gây chuyện, la mắng hay uy hiếp thế nào đi chăng nữa, mặc dù dưới cơn nóng giận Nguyên Triều vào ở Lãnh Cung, thấy thái độ như thế, Yến Trường Dụ cũng chưa từng thay đổi tâm tư.

Từng chuyện một đủ để thấy rõ Yến Trường Dụ yêu Quý phi của hắn đến mức nào, lại không yêu Hoàng Hậu của hắn đến nhường nào.

“Tập Nguyệt, ta muốn ăn bánh phù dung.” Nửa canh giờ trước khi chết, hoặc có lẽ có dự cảm, Nguyên Triều nói với đại cung nữ Tập Nguyệt vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh mình.

Từ trước năm ngày tiến vào Lãnh Cung, Nguyên Triều đã bị bệnh. Truyền thái y đến khám, cũng uống thuốc, nhưng mãi vẫn không đỡ, ngược lại bệnh càng ngày càng nặng. Cứ thế năm ngày qua đi, cho tới bây giờ, trượng phu mà nàng yêu sâu đậm vẫn chưa từng tới liếc nhìn nàng một cái.

Tình cảm phu thê mấy năm qua tựa hồ cũng không khiến nam nhân lãnh tình lãnh tâm kia để ở trong lòng.

Nguyên Triều từng ảo tưởng rất nhiều lần, nếu nam nhân kia đến, nàng nên trả hết những ủy khuất này như thế nào, nàng muốn mắng hắn đánh hắn, dù sao phải trút giận cơn tức này ra. Trừ phi hắn xin lỗi nàng, xin tha với nàng, nàng mới cố gắng để cho hắn một cơ hội.

Đáng tiếc này hết thảy đều chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của nàng.

Tận đến khi nàng sắp chết, tên nam nhân thúi kia cũng không đến, có vẻ nàng giống như đồ ngốc. Nàng thở dài một hơi, làm sao cũng không nuốt xuống được.

Tục ngữ nói, thê tử tào khang không hạ đường.

Huống chi Nguyên Triều vẫn là “hiền thê” đã từng đồng sinh cộng tử với nam nhân kia, trừ phi Yến Trường Dụ không muốn thanh danh, muốn bị người mắng bạc tình bội nghĩa, nếu không tuyệt đối không thể ủy khuất nàng.

Trong mắt người ngoài,hắn cũng xác thật cho nàng vị trí tôn dung vô thượng, ngày thứ hai đăng cơ, liền hạ chỉ sắc phong nàng làm Hoàng Hậu. Không chỉ có thế, còn cự tuyệt tuyển tú, hậu cung 3000, chỉ có một mình nàng, để nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.

Chẳng sợ hắn chưa bao giờ nói lời yêu, Nguyên Triều cũng từng cho rằng Yến Trường Dụ có cảm tình với nàng.

Hắn vốn ít lời tính tình lạnh lùng, nói không nên lời yêu cũng bình thường, chỉ cần hắn thuộc về nàng, nàng không ngại. Vốn là người nàng khổ tâm đuổi theo, có thể được đến ngày hôm nay đã viên mãn rồi, nàng cũng vừa lòng.

Nàng đã từng tìm rất nhiều lý do biện minh cho hắnlấy những lý do đó chứng minh trong lòng hắn có nàng, cũng lừa mình dối người. Cho đến khi Yến Trường Dụ không màng mọi người phản đối, muốn phong Lục Cẩnngười đã từng là Ngũ hoàng tử phi, đệ tức của hắn lên làm Quý phi, Nguyên Triều mới hiểu được đây mới là dáng vẻ hắn yêu một người.

Hắn như vậy thích Lục Cẩn, cho nên mặc dù quần thần phản đối, để lại bêu danh, cũng muốn cho nàng ta một cái kết viên mãn.

—— phần cảm tình này, làm người cảm động cỡ nào chứ?

Vốn hắn và Lục Cẩn là thanh mai trúc mã biểu huynh muội, nếu không phải trời xui đất khiến, e rằng đã sớm tu thành chính quả. Hiện giờ Yến Trường Dụ muốn cưới nữ nhân mình âu yếm hồi cung, tất nhiên là chuyện hết sức bình thường.

Đến nỗi nàng, vị chính thê nguyên phối này?

Hắn đã cho nàng vị trí Hoàng Hậu, vì nàng không tuyển tú một năm sau khi vào cung, đã vô cùng tận tình tận nghĩa. Nếu nàng còn muốn gây chuyện, đó là không biết đủ, là vô cớ gây rối.

Nhân gia là lưỡng tình tương duyệt, nàng chỉ là thê tử tào khang ác độc ngăn cản người hữu tình trở thành quyến chúc.

Thực sự chướng mắt.

Nếu không phải bởi vì Lục Cẩn thân phận đặc thù, đệ tức gả huynh trái với luân thường, thì người  hiện giờ bị công kích chửi rủa sẽ là Nguyên Triều vị Hoàng Hậu một nước. Nếu nàng thông minh chút, có lẽ sớm nên cúi đầu trước vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng, hoặc còn có thể làm thượng tính thể diện Hoàng Hậu.

Từ ngày đó về sau, bệnh củaNguyên Triều càng ngày càng nặng.

Từ trước đến nay thân thể của nàng rất khỏe mạnh, làm sao đột nhiên bệnh nặng đến như vậy? Không cần người khác nói, tronglòng Nguyên Triều cũng hiểu rõ —— có người muốn nàng chết.

Mà người có thể ở trong hoàng cung, xuống tay với Hoàng Hậu một nước, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Nương nương, ngài chờ một lát, nô tỳ sẽ đi lấy!” Hai ngày qua, Nguyên Triều ăn uống không quá tốt, hiếm khi nghe nàng muốn ăn món , Tập Nguyệt hết sức vui mừng, vội lặng lẽ xoa xoa đôi mắt, xoay người liền chạy hướng Ngự Thiện Phòng.

Loại việc nhỏ này vốn không cần này đại cung nữ như nàng ấy làm, nhưng hai ngày trước, bởi vì Hoàng Hậu nương nương đập đồ bệ hạ phái người đưa tới, các cung nhân khác đều bị cắt giảm.

“Nếu muốn ở Lãnh Cung, thì nên dựa theo quy củ củaLãnh Cung.”

Nghe nói đây là lời chính miệng bệ hạ nói.

Dựa theo quy củ Lãnh Cung, phi tử tiến vào Lãnh Cung bên người nhiều nhất chỉ có thể để lại một người hầu hạ. Đường đường nhất quốc chi mẫu, bên người thế nhưng cũng chỉ để lại một mình nàng ấy.

Ngay cả khi cô nương nhà nàng ấy chưa xuất giá, cũng chưa từng chịu ủy khuất keo kiệt như vậy.

Chỉ cần tưởng tượng đến việc này, Tập Nguyệt cực kỳ đau lòng. Nàng ấy chạy rất nhanh, chỉ muốn sớm một chút lấy bánh phù dung cô nương muốn ăn về. Chỉ là lãnh cung vốn hẻo lánh, nên cách xa Ngự Thiện Phòng hơn.

Dựa theo bước chân của Tập Nguyệt, một chuyến đi lại này, ít nhất phải mất chừng nửa canh giờ.

Trước khi Nguyên Triều vào , Lãnh Cung cũng sắp xếp phòng bếp nhỏ. Nhưng hiện tại cũng bỏ.

Sau khiTập Nguyệt rời đi, Nguyên Triều xuống giường, từ trong ngăn tủ tìm một bộ xiêm y cực kỳ đẹp. Lấy màu đỏ làm chủ, phối với màu lam nhạt cùng màu trắng, mặt trên thêu hoa văn tinh xảo, trình độ hoa mỹ không hề kém cạnh so với cát phục của Hoàng Hậu.

Nhưng đây là xiêm y của cô nương chưa xuất các.

Lúc nàng nhận được nó, vô cùng thích. Chỉ là khi đó, nàng sắp xuất giá, nên chưa từng mặc qua, chỉ có thể đặt nó dưới đáy hòm. Trước khidọn đến Lãnh Cung, trong nhiều xiêm y như thế, nàng tr nhớ tới nó đầu tiên.

Cũng không biết vì sao, cố tình mang nó lại đây.

Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ vận mệnh đã sớm chú định.

Nguyên Triều thay nó.

Nàng ngồi trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn nữ tử trong gương. Nàng sinh đến mỹ, hiện giờ cũng mới đầu hai mươi, đúng là độ tuổi đẹp nhất, dù bị bệnh, cũng vẫn cực xinh đẹp.

Nhưng Nguyên Triều nhìn vẫn không hài lòng.

Nàng muốn búi cho mình một kiểu tóc xinh đẹp, đáng tiếc, từ trước đến nay nàng sống trong nhung lụa, làm sao làm được những việc này? Cuối cùng rơi vào đường cùng, chỉ đành từ bỏ, tùy ý để tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai.

May mà nàng sinh ra đã đẹp, dù tóc xõa tung, cũng xinh đẹp.

Nàng lại lấy ra phấn mặt trát lên mặt, sắc mặt tái nhợt nháy mắt trở nên diễm lệ, càng thêm chọc người chú mục. Lại tô môi, vẽ mi, lúc này Nguyên Triều mới cảm thấy mỹ mãn nhìn nữ tử cười trong gương phảng phất như tiên nữ .

“Thật quá đẹp mắt!”

Nàng nhịn không được khen chính mình một câu. Vui vẻ thưởng thức sự xinh đẹp trong chốc lát, đến tận lúc nhịn không được ho khan, nàng mới có chút tiếc nuối thở dài. Cũng không biết kiếp sau, nàng còn có thể sinh đến đẹp như vậy hay không. 

Nếu khó coi, thế thì quá mệt.

Nguyên Triều chống bàn trang điểm đứng dậy, đứng lên kia một cái chớp mắt, nàng nhịn không được quơ quơ thân mình, trong cổ họng một đợt tanh ngọt, bị nàng cố gắng nuốt trở vào.

Nàng mới vừa tô môi, nếu phun ra máu, thì không đẹp.

Nàng xinh đẹp cả đời, dù có chết, cũng muốn chết thật xinh đẹp.

Ngoài tường, mơ hồ vang lên tiếng nhạc hỉ vẫn chưa dứt.

Mặc dù cách khá xa, tựa hồ cũng có thể nghe thấy bên kia hoan thanh tiếu ngữ. Nguyên Triều đã không còn tâm tư để ý. Lần nữa nàng quay về giường nằm, đôi tay đặt trên bụng, cuối cùng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Đúng lúc khi một con chim nhỏ đậu bên cửa sổ, nhan sắc tươi đẹp cực kỳ tương xứng với ngày xuân.

“Chíp chíp——”

Chim nhỏ mặt hướng về phía nàng, kêu hai tiếng, thanh âm non nớt thanh thúy, cực kỳ dễ nghe. Tươi sống linh động, là một màu sắc sinh động tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Khi chết có một chú chim nhỏ xinh xắn tiễn đưa, cũng không quá quạnh quẽ.

Nguyên Triều giương khóe môi.

Sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Một cái chớp mắt trước khi chết kia, ký ức cả đời hiện lêncuồn cuộnnhư thủy triều. Khi còn bé được ngàn vạn sủng ái, khi nữ tửrực rỡ nhiều màu sắc, nàng từng yêu một người yêu đến oanh oanh liệt liệt, dũng cảm tiến tới, mặc dù người nọ chưa từng yêu nàng, nàng cũng không cô phụ chính mình. Ngắn ngủn 22 năm cuộc đời đã xuất sắc hơn rất nhiều người trên thế gian này.

Nhìn lại cả đời này, nếu nói tiếc nuối, đó là nàng chưa kịp tự tay tát đôi cẩu nam nữ kia mấy bạt tay! Sớm biết như thế trước lúc dọn vào Lãnh Cung nên đánh cẩu nam nhân kia một trận.

Thế gian này, không có người có thể trêu đùa Nguyên Triều quận chúa như vậy, khiến nàng trở thành đồ ngồc.

Mặc dù người đó là Yến Trường Dụ, cũng không được.

Cho nên, thật quá đáng tiếc!

Một thoáng trước lúc ý thức hoàn toàn tiêu tán, Nguyên Triều tiếc hận nghĩ, thật là đến chết cũng không cam lòng.

Khi bên ngoài Lãnh Cung vang lên tiếng chuông báo hỉ, cuối cùng Tập Nguyệt cũng chạy về Lãnh Cung. Nàng ấy mang bánh phù dung, vui vẻ đẩy cửa phòng ra, “Nương nương, nô tỳ lấy bánh phù……”

Nửa câu còn lại cả đời này không có cơ hội nói ra.

Nhìn nữ tử nằm trên giường đã không còn động, nước mắt Tập Nguyệt tuôn rơi.

Cuối cùng thì quận chúa của nàng ấy cũngkhông ăn được bánh phù dung mà mình thích nhất.

*

“Quận chúa thanh khiết thông minh, lúc này mới mấy ngày, đã có tiến bộ. Nhìn một đôi uyên ương này, sinh động như thật, thật xứng đôi đó!” Phủ Trấn Quốc công, dưới ánh sáng mặt trời, Văn ma ma chỉ vào túi thơm trong tay nữ tử, cười khen nói, “Quận chúa có lòng như vậy, nếu Thái Tử điện hạ hiểu đượctâm ý của người, chắc chắn sẽ vui mừng, vô cùng trân trọng.”

Không phải chứ.

Nếu Nguyên Triều nhớ không lầm, túi thơm này nàng đã mất rất nhiều tinh lực cùng tâm huyết, chứa đựng tràn ngập tình ý, nhưng kết cục cuối cùng lại bị người khác thương tiếc chút nào ném xuống đất, bị làm bẩn.

Từ nhỏ Nàng đã không thích nữ hồng, vì thêu túi thơm này, suýt nữa đâm đến mức tay sưng lên. Đáng tiếc học nữ hồng cũng cần thiên phú, dù cho nàng dùng hết toàn lực, thêu ra đồ vật, cũng mới miễn cưỡng được.

Nghĩ đến dựa vào ánh mắt cao của Yến Trường Dụ, sợ là ghét bỏ đến cực điểm.

Cũng chỉ có Văn ma ma nhìn nàng lớn lên mới có thể nhắm mắt khen quàng.

Cuối cùng nàng phí rất nhiều sức lực thêu ra túi thơm, Yến Trường Dụ cũng chẳng thèm nhìn, quay đầu liền tùy ý vứt sang một góc, chưa bao giờ từng đeo một lần nào.

Lại thêm một lần nữa, Nguyên Triều không muốn lại uổng phí sức lực.

Đúng vậy, lại thêm một lần nữa.

Nguyên Triều chưa bao giờ nghĩ tới, thế mà nàng thật sự quay về thời điểm chính mình vừa cập kê, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn có thể quay đầu lại. Nàng nhìn muôn hồng nghìn tía ngoài cửa sổ, cảm thụ được cơ thể mình vẫn đang sống, vui vẻ cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play