So với Giang Chiểu, Thẩm Sương xem như quen cửa quen nẻo. Cô nương Thẩm gia xuất thân y dược thế gia, không cần tốn công phu đi học, mưa dầm thấm đất lâu rồi, đối với dược liệu cũng có hiểu biết.
Đi vào sân trong, Thẩm Sương liền cởi áo choàng treo trên giá, nàng nhanh nhẹn xoắn ống tay áo múc nước đổ thêm vào nồi, bà tử gọi nàng một tiếng tam tiểu thư, hoàn toàn không thấy có điểm gì kì lạ.
Bình thường mỗi khi bận rộn, các cô nương Thẩm gia cũng hay đến đây giúp một tay.
Phía sau, Thẩm Tụng đưa Giang Chiểu tiến vào, “Biểu muội từ nhỏ đã học y, cũng hiểu được chữa bệnh, muội đến phòng bốc thuốc đi.”
Lúc Thẩm Yên Nhiễm còn sống, Giang Chiểu cả ngày chạy theo phía sau bà chuyển dược liệu, từ nhỏ đã thích tìm tòi học hỏi. Năm bảy tuổi, Thẩm Yên Nhiễm mang theo nàng trở về Thẩm gia một lần, lúc ấy Giang Chiểu giúp Thẩm lão phu nhân giảm đau chứng phong thấp tay chân, việc này mọi người Thẩm gia đều biết, Thẩm tụng cũng nhớ rõ. Vì vậy, nghĩ rằng mấy năm nay, y thuật của nàng nhất định tiến bộ không ít, ngồi ở quầy bốc thuốc nếu gặp bệnh nhân cũng có thể bắt mạch kê đơn.
Chân Giang Chiểu lại không nhúc nhích, “Muội chưa từng xem bệnh, nghe biểu ca nói hôm nay thiếu hai người trông lửa sắc thuốc nên muội mới theo tam tỷ tỷ đến đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT