Thẩm Sương mang khăn che mặt, chỉ có trên trán là dính tí nhọ nồi. Nàng hí hoáy lau một lúc mới ngẩng đầu, khuôn mặt có chút xấu hổ, ngượng ngùng hỏi hắn, “Hết chưa?” Thấy Tần tướng quân chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, Thẩm Sương không lau nữa, cười tự giễu, “Được rồi, dù sao gương mặt này đã bị nhà bếp hun đen, sợ là xấu không dám gặp ai. Cũng may có tấm khăn che mặt, tướng quân cũng nhìn không rõ, ngài uống thuốc trước đi, kẻo nguội.”
Sau khi biết hai người bất cứ lúc nào cũng có thể âm dương cách biệt, nàng nói chuyện không còn cố kỵ nữa.
Thẩm Sương đút hết chén thuốc cho hắn xong, mới nghe hắn nói, “Không xấu.”
“Hả?” Nhất thời nàng không hiểu lắm!
Tần tướng quân liền nói thêm, “Cô không xấu, mà còn rất xinh đẹp.”
Thẩm Sương đỏ mặt, Tần tướng quân nhìn không thấy, nhưng hắn thấy rõ dái tai nàng hồng như rỉ máu, ngực bỗng nhiên nhói đau, lần đầu tiên hắn nói với nàng, “Ta muốn sống.”
Muốn sống để ôm nàng một lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play