Hôm qua, sau khi thăm dò sự tình từ miệng Tiểu Tam Tử, Đường Vinh đi tìm Lý Dư Vân, Lý Dư Vân đưa ra chủ ý là, “Hay là cô bò lên giường luôn đi, nếu Vương gia sớm biết cô nương kia chính là cô mà vẫn còn có thể giả vờ lâu như vậy, trong lòng nhất định là thích cô rồi.” Đường Vinh nghe xong còn cực kỳ khinh thường. Nàng nghĩ lỡ như vạn bất đắc dĩ thì dùng túi gấm Văn Nhạc công chúa cho, hà tất phải lấy sắc hầu người. Tuy nhiên, thái độ vừa nãy của Thụy Vương không cho nàng cơ hội móc ra túi gấm, y chưa nói xử trí nàng, cũng chưa nói buông tha nàng. Nếu nàng lấy bùa bảo mệnh ra trước, với tính tình mưa nắng thất thường của Thụy Vương, nếu biết có người gạt y, nói không chừng tức giận lên sẽ thật sự lôi nàng đi ngũ mã phanh thây.
Vì vậy, trên đường Đường Vinh trở về rửa mặt, liền thỏa hiệp.
Bò lên giường thì bò lên giường.
Đường Vinh sống dưới thân phận nam nhân mấy năm nay, chỗ tốt duy nhất đó là không có ngượng ngùng xoắn xít như cô nương. Một khi đã quyết định chuyện gì, sẽ nỗ lực thực hiện tới cùng. Mấy lời không biết xấu hổ đó, người nghe có thể sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng lại nói tự nhiên như nước chảy mây trôi.
Ngược lại, Thụy Vương nhìn gương mặt xa lạ như vậy, có chút không thích ứng kịp. Quả thật, y từng nói những lời đó, nhưng mà là nói với gương mặt Đường công tử. Hiện giờ cô nương trước mắt, ngoại trừ hai đồng điếu khi ẩn khi hiện bên khóe môi na ná Đường đại nhân ra, những điểm còn lại giống như thay đổi thành một người khác. Chiếc mũi nhỏ xinh mà cao thẳng, đôi mắt trong trẻo long lanh, làn da so với lúc trước càng trắng nõn non mịn, đôi môi anh đào chúm chím mà y từng hôn không ít lần, hiện giờ trông càng đỏ hơn. Thụy Vương gặp qua vô số mỹ nhân, lúc trước ở sân đấu mã cầu cũng gặp qua gương mặt này, khi đó không cảm thấy cái gì, bây giờ nhìn kĩ, trong lòng lại đột nhiên xúc động dâng trào. Thụy Vương nuốt nước bọt, quay đầu không nói chuyện, nhưng hoả khí trong lòng bất tri bất giác đã tiêu tan hơn phân nửa. Y đang nghĩ nên tiếp thu chuyện này như thế nào thì tay Đường Vinh đã vén tay áo y lên, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay. Tay Đường Vinh nhỏ nhắn, không nắm hết trọn cổ tay Thụy Vương, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng tới vị trí mạch đập, gãi gãi. Một cơn ngứa ngáy ập đến quét sạch hoả khí còn sót lại trong lòng Thụy Vương.
“Vương gia, kỳ thật ta đã hiểu mấy quyển sách đó không ít.”
Thụy Vương mới vừa nghiêng đầu, môi Đường Vinh liền lấn tới, đôi môi đỏ hồng như anh đào mọng nước chạm lung tung vào môi y, còn cả gan chạy vòng vòng xung quanh. Thụy Vương siết chặt cơ bụng, lửa nóng không biết từ đâu bùng lên, y cảm thấy bên trong cực kỳ trống rỗng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT