Thụy Vương bước vào ngạch cửa, ánh đèn trong phòng soi bóng y thật dài. Đuờng Vinh dẫm chân lên chiếc bóng, vừa ngẩng đầu, tầm mắt cả hai vừa vặn chạm vào nhau. Bất giác loáng thoáng thấy tia sáng lập lòe trong đôi mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy. Không biết tại sao trong lòng Đường Vinh hơi bất an, nhưng thần sắc vẫn thong dong, khom lưng rũ mắt nhận lỗi, “Ban nãy là thuộc hạ lỗ mãng, không nên bỏ lại Vương gia một mình ở đó. Thuộc hạ là nhất thời, nhất thời chưa sẵn sàng, mới, mới mạo phạm Vương gia......”
Đường Vinh ấp a ấp úng nói, sau một lúc lâu cũng không thấy Thụy Vương đáp lại, mới ngẩng đầu, thì thấy Thụy Vương cười với mình, sáp lại gần, “Nói như vậy nghĩa là bây giờ ngươi đã sẵn sàng?”
Đường Vinh nắm chặt tay, hôm nay đi Ninh phủ một chuyến, nghe Lý cô nương phân tích, cũng hiểu được đạo lý, ‘ cô chỉ an toàn khi ngài ấy còn thích cô. ’ Dưới cái nhìn chăm chú của Thụy Vương, Đường Vinh gật gật đầu, “Vâng.”
Thụy Vương vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt quét qua người nàng, bước vào trong, ngồi xuống trường kỷ mới quay đầu lại hỏi Đường Vinh, “Vậy ngươi nói xem, ngươi sẵn sàng như thế nào rồi?”
Đường Vinh không trực tiếp trả lời, mà là đi tới trước mặt y, khẽ nhấc vạt áo, ngồi quỳ bên cạnh Thụy Vương, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Thụy Vương, cúi đầu nói, “Thuộc, thuộc hạ thích nam nhân.”
Thật lâu sau, trong phòng đều không có thanh âm.
Nếu nàng có thái độ như vầy lúc Thụy Vương hỏi hắn ở trà lâu, có lẽ Thụy Vương sẽ hưng phấn tột cùng nhưng bây giờ y đã biết chân tướng còn thú vị hơn thế, phản ứng của y cũng không quá mạnh mẽ. Nàng là cô nương, nàng không thích nam nhân, vậy nàng có thích nữ nhân không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT