Đường Vinh lẳng lặng theo về phủ. Cú ngã ban nãy đã xóa sạch cơn buồn ngủ. Cả chặng đường, tâm trạng hắn hết sức căng thẳng. Ai dè vừa vào phòng, nghe được Thụy Vương bất ngờ đặc xá, hắn chỉ ước gì mình lập tức biến mất, sợ y đổi ý, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể rời khỏi cái viện này.
Đường Vinh cũng không trở về phòng.
“Thuộc hạ hầu hạ Vương gia thay y phục trước.” Dù sao trở về tiểu gian hay ở đây cũng không có gì khác nhau. Huống chi hắn là quan viên, biết rõ quy củ, làm gì có đạo lý chủ tử chưa nghỉ mà thuộc hạ ngủ trước. Đường Vinh nghĩ, chi bằng hầu hạ Thụy Vương cho thật chu đáo, để y không ghi thù chuyện hôm nay, tránh sau này tìm hắn tính sổ.
Thụy Vương thấy hắn quay lại đứng trước mặt mình, hai mắt có tinh thần hơn ban nãy nhiều, nên cũng dang rộng hai tay cho hắn giúp mình cởi áo. Đường Vinh nhón chân, Thụy Vương cúi đầu là có thể nhìn thấy gương mặt kia, đột nhiên lại nhớ tới lời Ninh Đình An nói, tú mĩ.
Là cực kỳ tú mĩ.
“Người nhà các ngươi chỉ cao có tầm này thôi à?” Thụy Vương đột ngột hỏi, Đường Vinh ngơ ngác nhìn y, không hiểu cho lắm!
Lúc hắn ngẩng đầu, người chỉ đứng tới dưới cằm Thụy Vương. Mùi hương trong trà lâu ban nãy lại bỗng nhiên ập đến, Thụy Vương nín thở một lúc, sau đó điều chỉnh hô hấp cúi đầu. Tay Đường Vinh đang cởi nút áo trên cổ y, bàn tay nhỏ nhắn, trắng như tuyết. Khi nhấc lên, ống tay áo trượt xuống đến cổ tay, lộ ra dấu vết đêm qua bị y bóp. Trước đây, Thụy Vương thu thập thổ phỉ, chưa từng biết đau lòng là gì. Hiện giờ nhìn thấy trên cổ tay nõn nà đột nhiên có vài vết bầm tím, bỗng thấy hơi xót, còn có chút áy náy. Vì vậy, Thụy Vương tự nhiên nắm lấy cổ tay Đường Vinh, “Lát nữa trở về bôi thuốc đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT