Đường Vinh vội vàng bò dậy khỏi người y, “Xin, xin lỗi, thuộc hạ tay chân vụng về, lôi thôi. Hay là Vương gia ......”
“Ngày mai, ngươi cũng dùng huân hương loại này cho bổn vương đi. Bổn vương khá thích.”, Thụy Vương căn bản không thèm nghe hắn nói, dằn xuống bực bội trong lòng, đôi mắt nói nhắm liền nhắm.
Đường Vinh đứng một hồi thấy y không có động tĩnh, lại gọi hai tiếng, không thấy đáp lại, mới biết Thụy Vương đã ngủ. Hắn định rời đi, hai chân cũng đã xoay rồi, nhưng cuối cùng vẫn lý trí ở lại giúp Thụy Vương cởi giày vớ, nâng nửa người còn ở bên ngoài mép giường lên trên. Từ nhỏ, Đường Vinh đã biết chăm sóc người khác. Cha hắn chân cẳng không tốt, luôn nằm ở trên giường mấy năm nay. Vì vậy, nương phải làm đủ mọi việc kiếm sống. Lúc các tỷ tỷ chưa xuất giá, thì bà thêu hoa, thêu xong mang ra chợ bán. Chi tiêu trong nhà cơ bản đều dựa vào nương. Hắn là ‘ nam hài tử ’, bắt đầu từ năm mười tuổi đã ra ngoài kéo xe kiếm tiền, tối trở về còn phải chăm sóc phụ thân. Lo cho ông xong thì cũng đã đến giờ Tỵ. Lúc ấy, hắn mới bắt đầu chong đèn đọc sách. Dù vậy, đại phòng bọn họ vẫn bị tổ mẫu và nhị phòng ghét bỏ, nói bọn họ cản trở Đường gia.
Mãi đến khi hắn đỗ hạng ba khảo thí tiến cung làm quan, tổ mẫu và nhị phòng mới thay đổi thái độ. Hắn không còn nghe thấy tổ mẫu mắng mẫu thân là gà mái không biết đẻ trứng, chửi phụ thân là đồ vô dụng, biết sớm như thế đã không sinh ra. Lúc nhỏ chịu đựng riết cũng thành quen, nhưng bây giờ được sống những ngày yên ổn rồi, không ai lại muốn quay về cuộc sống trước đây nữa.
Ông chủ lớn, hắn đắc tội không nổi.
Đường Vinh nhìn trên giường Thụy Vương, đắp chăn giúp y cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. Hắn đặt một chiếc đèn như lời Tiểu Tam Tử dặn dò. Sau khi vào tiểu gian cách vách, Đường Vinh không lên giường nằm ngay. Hắn cúi đầu ngửi cả người toàn là mùi rượu, liền trở lại phòng Thụy Vương một chuyến. Hắn nhẹ nhàng tới gần xác nhận y đã ngủ mới lén ra noãn các, nương nhờ ánh trăng quay lại phòng mình lấy y phục tắm rửa.
Hậu viện Vương phủ có một sơn tuyền. Mùa hạ, Thụy Vương rất thích ngâm mình ở đây. Hiện giờ, mùa xuân còn chưa qua, nước vẫn lạnh ngắt ngay cả vào ban ngày, chưa đến thời điểm cần dùng nên không có ai trông giữ. Lúc Đường Vinh mới tới vương phủ đã chú ý tới nơi này. Thời tiết lúc đó còn lạnh hơn bây giờ. Đường Vinh cắn răng nhảy vào. Mới đầu còn cảm thấy lạnh, sau đó càng ngâm càng thấy ấm, không hề lạnh chút nào. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Mấy tháng sau, chỗ này trở thành nơi Đường Vinh thả lỏng thư giãn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play